Chương 100: (Vô Đề)

Hôm đó Đào Tẩm uống khá nhiều, vì cô không vượt qua thử thách 10 giây mà đã hôn Trần Phiêu Phiêu và còn mỉm cười.

Hai người cười rất đẹp, mắt long lanh, má ửng hồng, môi đỏ răng trắng, tựa như gió xuân thổi qua.

Sau khi ngồi lại ngay ngắn, còn phảng phất nụ cười, Đào Tẩm lấy cho Trần Phiêu Phiêu miếng pizza, Niki đối diện lên tiếng: "Phải phạt rượu chứ?"

"Đơn giản thế cũng không qua, cô Đào, phạt mấy ly đây?" Niki nhướng mày.

Tiểu Chu đề nghị ba, Đào Tẩm để Trần Phiêu Phiêu cùng chịu một, vì em cũng có lỗi.

Ăn xong họ đi hát karaoke, Đào Tẩm nắm tay Trần Phiêu Phiêu về. Cành liễu lại đâm chồi, hoa đỏ liễu xanh, tháng Tư đẹp trời. Cô từng trải qua nhiều khoảnh khắc ở đây, chứng kiến xuân hạ thu đông, nhưng khi đó chỉ một mình.

Cô thích mặc váy dài, cầm bảng vẽ đến bờ sông hoạ những chiếc thuyền nan và vịt trời, cô còn quan sát vịt nào cùng vịt nào là một đôi, cô chợt nghĩ, Trần Phiêu Phiêu chắc tò mò.

Ngay cả Trần Phiêu Phiêu, một trong những người sáng tạo chính, cũng không biết, cuộc họp lập kế hoạch ban đầu, khi chủ đề "Người trong mộng" được xác định, mọi người đã chia sẻ ý tưởng của họ về nhân vật chính.

Đào Tẩm đưa ra một bức tranh, không có mặt, chỉ có chiếc cằm nhọn, mái tóc dài như mây đen, dáng người mảnh mai, trầm lặng, song lại toát lên sự lanh lợi và cảm giác về một câu chuyện đang chờ được kể thông qua từng cử chỉ.

Lúc đó, cô không muốn thừa nhận bức tranh này có liên quan đến Trần Phiêu Phiêu. Tuy nhiên, ngay khi đạo diễn Tôn nhìn thấy Trần Phiêu Phiêu, ông cảm thấy giống một cách kỳ lạ với bức tranh và muốn quyết định chọn. Đào Tẩm nói, về khí chất, Tiểu Chu cũng khá gần và từng hợp tác.

Đạo diễn Tôn nói, khi cô gặp cô gái này, cô sẽ biết rằng ai nên tham gia "Người Trong Mộng

". Đào Tẩm biết chứ, cô rõ hơn ai hết. Sau khi quay lại với Trần Phiêu Phiêu, Đào Tẩm cũng thường cảm thán về vòng tuần hoàn của cuộc sống. Cô tìm thấy nữ diễn viên chính thực sự cho vở kịch mà cô nợ Trần Phiêu Phiêu. Trần Phiêu Phiêu bước trên mấy viên đá lát đường, hỏi:"Em thể hiện thế nào?"

"Tối nay sao?"

"Gần đây.

"Trần Phiêu Phiêu muốn biết mình có tốt hơn không, liệu cô có trả lại cho Đào Tẩm Trần Phiêu Phiêu ban đầu không? Kể từ khi quay lại với cô, Đào Tẩm có hạnh phúc hơn không, có hạnh phúc nhiều không? Đào Tẩm nghiêm túc:"Đối với chị, em không thể dùng hai từ "thể hiện"."

Em có thể thể hiện trước bạn bè, trên sân khấu, nhưng không thể trước mặt Đào Tẩm, vì họ là người yêu, là duy nhất trên thế gian này.

Màn thứ tư: Về em.

Sân khấu của màn thứ tư là một chiếc giường và chiếc gương. Nhân vật nữ chính phải chia lìa với người mình yêu thương nhất trong cuộc đời, hai người cùng nhau chờ đợi màn đêm trên giường, rồi lại cùng nhau chờ đợi bình minh trên đó.

Khi ấy trong gương là người yêu của nữ chính, ngày nào cũng quan sát người yêu của mình, như quan sát một bông hoa nở rộ.

Sau khi người yêu ra đi, cô nằm trên giường rất lâu, gương bắt đầu xuất hiện hình ảnh tồi tệ của chính cô.

"Em là ngày, là đêm, là chiếc chìa khóa kêu leng keng khi mở cửa, là bí mật sợ bị mẹ phát hiện như chiếc tivi nóng hổi."

"Em là người duy nhất trên thế giới này mà tôi gặp, có thể thay đổi muôn hình vạn trạng."

"Không, em là cái bóng của thế gian.

"Nghệ thuật ánh sáng của Tây Lâu không chỉ có trong nhà hát, mà còn hiện diện trong mỗi buổi sáng sớm. Nó dùng cành cây làm kéo, cắt ánh nắng thành từng mảnh. Còn một ngày là đến buổi diễn đầu tiên, bên ngoài sôi nổi, Trần Phiêu Phiêu cuộn mình trong thế giới của cô và Đào Tẩm, khá yên tĩnh. 3 giờ chiều, cô tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, Đào Tẩm cắt dưa hấu, Trần Phiêu Phiêu vuốt tóc rối, ngửi thấy mùi thơm của trái cây:"Dưa hấu giờ có ngọt không?"

"Cử em đi do thám chút.

"Đào Tẩm đưa cho em miếng nhỏ. Trần Phiêu Phiêu ăn trên tay chị, qua loa:"Cũng được."

"Ngủ đủ chưa?" Đào Tẩm cười cười, cắt xong dưa hấu đặt lên bàn trà, đi rửa tay.

"Có thể nói là tạm dừng.

"Đào Tẩm luôn bật cười vì những suy nghĩ kỳ quặc của em. Trần Phiêu Phiêu gãi gãi trán, ngồi sô pha:"Chị chải tóc cho em, được không?"

Đã lâu Đào Tẩm không chải tóc cho cô. Nếu nói về những điều nhớ nhung thời sinh viên, ngoài món lẩu cay ở cổng Nam, thì là sự chăm sóc của chị gái khoá trên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!