Ở Bắc Thành dăm ba ngày, chuyện thuế má đâu vào đấy, Đào Tẩm và Trần Phiêu Phiêu tính quay về Mặc Trấn.
Mấy hôm ở với bà ngoại, ngày tháng cứ trôi qua thong thả. Sáng ra, hai người chưa dậy, bà đã đi chợ, cơm nước xong xuôi. Tiếng xoong nồi loảng xoảng gọi họ thức giấc, cùng nhau đánh răng rửa mặt, rồi ăn sáng.
Hai đứa trẻ đảm nhận rửa bát, vừa rửa vừa tám chuyện, có khi cả tiếng đồng hồ.
Chiều chiều, Trần Phiêu Phiêu và Đào Tẩm lại cùng bà đi đánh mạt chược. Các cụ ở trung tâm không quen Trần Phiêu Phiêu, chỉ khen hai đứa xinh xắn, hiếu thảo. Bà ngoại lâng lâng sung sướng khi thắng được tiền.
Tối đến, cả nhà cùng xem phim, nói mấy chuyện láng giềng tầm phào. Bà bảo ông này ngoại tình ba lần, Đào Tẩm nhỏ giọng "Sao lại thế", Trần Phiêu Phiêu "Đồ đểu", bà nói "Sắp ly hôn
". Hai người đồng thanh"Ồ", nhìn nhau tủm tỉm cười.
Khoảng 9 giờ, bà tắm rồi đi ngủ, Trần Phiêu Phiêu và Đào Tẩm tiếp tục xem tivi. Có hôm bà dậy đi vệ sinh, hỏi sao chưa ngủ, Trần Phiêu Phiêu dựa vào Đào Tẩm, không buồn dậy, bảo xem hết tập này rồi ngủ.
Bà ngoại chỉ ngáp ngắn ngáp dài dặn đừng thức khuya.
Thấy bà không để ý lắm đến những cử chỉ thân mật của hai người, mấy hôm sau Trần Phiêu Phiêu càng dính lấy Đào Tẩm. Xem tivi phải ôm ấp, Đào Tẩm nhặt rau thì gác cằm lên cổ Đào Tẩm.
Bà ngoại vui khi thấy hai đứa thân thiết, cho đến một hôm Trần Phiêu Phiêu và Đào Tẩm đang tình tứ trên giường, bà bỗng mở cửa bước vào, nói tivi mất sóng.
Trần Phiêu Phiêu thong thả rời khỏi vòng tay Đào Tẩm, mặc kệ Đào Tẩm đỏ mặt tía tai, nghiêng đầu nói với bà: "Bà ơi, con nói bao nhiêu lần rồi, phải gõ cửa."
"Quên mất.
"Bà ngoại bối rối, bà chưa bao giờ có thói quen đó. Trưa hôm ấy, Đào Tẩm đang nghe điện thoại công việc trong phòng, bà vừa nêm nếm vừa khẽ hỏi Trần Phiêu Phiêu đang rửa rau:"Phiêu Phiêu à."
"Sao thế ạ?"
"Con hay gọi Tẩm Tẩm là gì thế?" Bà ngoại hỏi bằng tiếng địa phương.
"Đào Tẩm ạ."
"Tối qua bà nghe con gọi Tẩm Tẩm là "cục cưng, hay con bé gọi con là "cục cưng?" Bà ngoại có chút ngại ngùng, không hiểu cách các cô gái trẻ giao tiếp với nhau, nhưng trên tivi thấy bạn thân còn gọi nhau là "thân yêu".
"Không phải đâu ạ," Trần Phiêu Phiêu vẫn thản nhiên, "Chúng con đang nói về một diễn viên tên là Bao Bối Nhĩ."
"Ồ," Bà ngoại bừng tỉnh, "Bà biết, bà biết, bà xem phim của cậu ta rồi, hai đứa sắp hợp tác với nhau à?"
Trần Phiêu Phiêu lắc đầu: "Không ạ, con không nhận phim nữa rồi."
Vẩy vẩy những giọt nước trên tay, cô đặt rau rửa sạch lên thớt, cầm dao thái rau: "Bà, sau này có thể sẽ không đóng phim nữa, con chỉ muốn diễn kịch thôi, bà thấy được không?"
"Không được."
Bà ngoại lắc đầu lia lịa.
"Tại sao ạ?"
"Con đóng phim, bà mới được xem con chứ," Bà ngoại không hài lòng, "Diễn kịch, bà làm sao mà xem được."
Trần Phiêu Phiêu mỉm cười dịu dàng với bà: "Con chỉ muốn ở bên bà nhiều hơn thôi, lịch diễn kịch cố định, cháu có thể dành nhiều thời gian ở nhà, đến khi diễn thì chúng ta lại có thể ở Mặc Trấn cùng nhau."
"Bà, con và cả Đào Tẩm nữa.
"Trần Phiêu Phiêu mơ hồ cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc, như từng xảy ra. Hình như trước đây, cô cũng mơ về cuộc sống của mình, bà ngoại và Đào Tẩm. Lúc trước không thành, lần này cô không cho phép nó không thành hiện thực. Bà ngoại mỉm cười, thêm xì dầu vào nồi:"Thế thì được rồi."
Trần Phiêu Phiêu nhăn mũi cười với bà: "Nhưng con không kiếm được nhiều tiền như vậy nữa, sau này chúng ta để Đào Tẩm trả nhé."
"Sao có thể để Tẩm Tẩm trả được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!