Trần Phiêu Phiêu nói muốn ôm Đào Tẩm là muốn ôm bên bờ biển Nam Ly.
Trong tưởng tượng của cô là bầu trời xanh ngắt, biển cả bao la, cô sẽ ôm lấy người thương giữa ánh nắng và những con sóng bạc đầu. Tuy nhiên, biển Nam Ly lại không đẹp như mơ.
Do họ đến không đúng thời điểm.
Vốn dự định đi vào cuối tháng 11, nhưng vì không sắp xếp được thời gian nên phải lùi lại, trời càng lạnh hơn. Trời âm u, nước biển cũng thế, trông đen xì xì, nếu không phải cát biển mịn, có mùi mặn mòi trong không khí thì chẳng khác gì sông.
"Đúng là chả giống biển cả gì hết, cứ như sông đẻ ra ấy.
"Trần Phiêu Phiêu đứng trên ban công ngắm cảnh, đưa ra kết luận. Đào Tẩm rửa tay xong, vừa thoa kem dưỡng da vừa đi tới, Trần Phiêu Phiêu quay người ôm chầm lấy chị. Đào Tẩm khẽ nhúc nhích, giơ cổ tay lên:"Người chị toàn mùi, ngồi xe lâu vậy rồi."
"Em ôm chút thôi, mọi người đang dọn đồ, lát nữa không tiện ôm đâu.
"Trần Phiêu Phiêu vùi mặt vào cổ chị, vẫn thơm vậy, chẳng có mùi gì lạ. Đào Tẩm dịu dàng vòng tay ôm em:"Em có mệt không?
Mình dọn đồ luôn bây giờ hay là tối về rồi dọn?"
"Tối đi."
Họ ở trong một căn hộ thông tầng, trên lầu là phòng ngủ lớn, dưới lầu là phòng đôi, ba người Hải Mã Thể ở chung không vấn đề. Phòng ốc có view đẹp và không gian thoáng đãng, một đêm hơn 3000 tệ, chia ra thì không quá đắt.
Vì Đào Tẩm ở chung phòng với Trần Phiêu Phiêu nên chia đôi tiền phòng với ba người kia, Tiểu Mã rất vui, nói thích đi chơi với mấy người giàu có như này.
Thực ra, Trần Phiêu Phiêu biết rõ, nếu không phải đi chơi cùng mọi người và phải cân nhắc đến khả năng chi tiêu của cả nhóm, có lẽ cô và Đào Tẩm đã có thể tận hưởng một chuyến đi thoải mái, sang chảnh hơn.
Dù sao thì cả phòng ký túc xá đều xem chuyến đi này của hai người họ như "tuần trăng mật".
Sau khi nghỉ ngơi vài chục phút, mọi người thay đồ để chuẩn bị ra ngoài. Người ta thường nói, khi đi xa, thể diện do chính mình tạo ra. Cho dù biển có trông giống sông, thì cũng phải ăn mặc thật đẹp.
Trần Phiêu Phiêu diện váy dài voan xanh xám chuyển màu, khoác áo da nhỏ màu đen. Đào Tẩm mặc váy jean dài xẻ tà xanh nhạt, áo ba lỗ bó sát và giày bốt ngắn đen, khoác sơ mi trắng gạo nửa trong suốt.
Chiếc cổ thon dài của cô cũng được tô điểm bằng một choker làm từ da và dây xích mảnh, trông thật cá tính, quyến rũ.
Hai người họ bước xuống cầu thang, Hải Mã Thể đang ngồi trên sô pha gặm cam.
Tiểu Mã hút một ngụm nước trên vỏ cam, trêu: "Đi chụp tạp chí đấy à?
"Làn da tự nhiên của hai người họ khiến cô cảm thấy mình như trẻ con dù đã ăn mặc kỹ càng. Thang Tử cũng thở dài:"Ăn no rồi, hay là mình đi ngủ đi."
Lão Hải đẩy gọng kính: "Đúng đấy, không muốn ra ngoài cùng người nổi tiếng đâu."
Trần Phiêu Phiêu thấy buồn cười, khoác tay Đào Tẩm nhìn qua, Đào Tẩm có vẻ bối rối, nghiêng đầu nói nhỏ: "Chị cứ nghĩ mọi người quen rồi."
"Biến giùm!
"Tiểu Mã ném gối vào bạn. Đào Tẩm cười, đón lấy chiếc gối rồi đặt lên ghế:"Đi thôi nào."
Cả nhóm ồn ào ra khỏi cửa, bàn tán rôm rả về việc tìm chỗ ăn chơi. Tuy phong cảnh không quá đặc sắc, nhưng khu Nam Ly được quy hoạch và xây dựng rất đẹp, các tòa nhà mang tông màu xanh trắng thống nhất, biển hiệu cửa hàng màu đen vàng, cây xanh khắp nơi, cây cao thấp xen kẽ tạo nên khung cảnh thơ mộng, kết hợp với đường phố rộng rãi, sạch sẽ, tạo nên không gian nghệ thuật độc đáo.
Không chỉ kiến trúc được thiết kế đẹp mắt, các cửa hàng ở đây cũng rất hợp gu giới trẻ yêu nghệ thuật. Trên bãi biển còn có một số sân khấu và khu triển lãm, có nơi để các thương hiệu quảng bá, có nơi để biểu diễn kịch.
Khi họ ra khỏi khách sạn, tình cờ gặp một diễn viên đang làm thủ tục nhận phòng tại quầy lễ tân.
"Trời ơi," Tiểu Mã kéo Trần Phiêu Phiêu lại, thì thầm, "Người kia kìa."
"Người nào?" Thang Tử cũng tò mò ghé sát lại.
"Diễn viên đóng "Tình Yêu Vô Danh", Trương Vũ Tuyền." Trần Phiêu Phiêu nói nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!