"Lý do khác?"
"Gì vậy chị?" Trần Phiêu Phiêu ngồi thẳng dậy, nhìn Đào Tẩm trên sô pha.
Bên ngoài tối om. Có người dắt chó đi dạo gọi thú cưng về, họ mở cửa sổ, xa xa có thể nghe thấy tiếng nước của đài phun trong khu dân cư. Có lẽ là vì quá nhiều âm thanh vụn vặt, hoặc có lẽ đèn trong nhà quá sáng, Đào Tẩm mở mắt ra, rồi lại khẽ khép lại, mím môi, đầu lưỡi liếm môi, không nói gì.
Đào Tẩm căng thẳng, có lẽ, còn có chút khó nói.
Những cảm xúc nhỏ nhặt này như những con mối, gặm nhấm từng chút trụ cột tinh thần hoàn hảo và mạnh mẽ của Đào Tẩm. Trần Phiêu Phiêu nhìn qua đôi mắt trong veo của chị, bắt gặp sự bất lực, xấu hổ và yếu đuối nhỏ bé.
Nếu yêu một người thật sự bắt đầu từ sự xót xa, thì Trần Phiêu Phiêu nghĩ, có lẽ từ giây phút này, cô mới thực sự xác nhận rằng mình yêu Đào Tẩm.
Bởi vì còn ở cái tuổi chưa có gì trong tay, vừa mới bước qua ngưỡng cửa trưởng thành đã nghĩ đến tương lai. Một tương lai mà cô muốn cùng Đào Tẩm xây dựng, một tương lai mà cô sẵn sàng đối mặt với những khó khăn, tổn thương để bảo vệ tình yêu.
Cô nghĩ, nếu mình lớn hơn chút thì tốt biết mấy.
Hai mươi lăm tuổi? Ba mươi tuổi? Cô sẽ bảo vệ Đào Tẩm thật tốt.
Cho dù đối phương có điều kiện tốt hơn cô nhiều đi chăng nữa.
Trần Phiêu Phiêu nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Chị muốn chơi bài không?
"Hửm? Đào Tẩm không ngờ Trần Phiêu Phiêu đột nhiên đề nghị, ngẩn người. Trần Phiêu Phiêu xỏ dép lê, kéo tay Đào Tẩm vào phòng ngủ, ném hai tấm đệm xuống tấm thảm cạnh giường, mỗi người một chiếc, rồi cô lục trong ngăn kéo lấy ra một bộ bài, ngồi đối diện với Đào Tẩm trên sàn. Cô cúi người,"Xoẹt xoẹt
"thành thạo chia bài, không ai bật đèn, rèm cửa vẫn giữ nguyên như buổi chiều, có ánh trăng len lỏi qua khe hở. Chỉ cần chút ánh trăng là đủ. Đào Tẩm sợ bóng tối, nhưng đó là Đào Tẩm rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Giả như cô muốn lên tiếng từ nơi tăm tối nhất, màn đêm lại trở thành chốn dung thân an toàn."Làm gì thế?
"Đào Tẩm khẽ chớp mi, đưa mắt nhìn Trần Phiêu Phiêu đang cặm cụi. Mái tóc xoăn rối bời, bị chia hai bên, để lộ vầng trán sáng và hàng lông mày thanh tú. Đào Tẩm chợt nghĩ, mái tóc ấy cũng là một cách che giấu. Nếu vén hết lên, hẳn gương mặt em sẽ sắc sảo hơn nhiều, chẳng còn chút đờ đẫn thường thấy."Bộp.
"Trần Phiêu Phiêu úp bộ bài xuống giữa hai người. Dưới ánh trăng, cô gái trông thật thanh tao mà lạnh lẽo. Giọng nói nhẹ nhàng như mọi khi:"Rút bài so lớn nhỏ, nói một bí mật, cởi một món đồ."
"Cởi hết, làm.
"Lòng Đào Tẩm xao động. Cô chưa từng thấy Trần Phiêu Phiêu thế này, mạnh mẽ, thẳng thừng, mang theo sức ép khiến cô rợn người. Trong lòng, cô thầm nói ra một bí mật, như lời mở đầu - cô thích Trần Phiêu Phiêu thế này."Tại sao?
"Đào Tẩm nuốt khan, khẽ hỏi. Tại sao chơi trò này?"Vì em rất muốn hiểu chị," Trần Phiêu Phiêu nhìn lại, ngực phập phồng, ánh mắt sáng tối, "Muốn đến mức, em sẵn sàng đánh đổi bằng những điều chưa từng nói với ai.
"Cô không muốn quanh co với Đào Tẩm, cả hai cần một cơ hội để thành thật với nhau. Trần Phiêu Phiêu liếm môi khô, rút một lá, lật ra, đặt trước mặt. Hai cơ. Chắc là thua, Trần Phiêu Phiêu mỉm cười. Đào Tẩm vươn tay, lật một lá. Tám cơ. Trần Phiêu Phiêu không nói không rằng vứt áo khoác sang một bên, xương quai xanh như dòng sông nhỏ chảy ngang làn da trắng nõn."Mẹ không cần em, bố chẳng bao giờ ngó ngàng gì đến. Em với bà ngoại sống nương tựa vào nhau. Em không muốn tiêu nhiều tiền của bà, nên em, cũng nghèo.
"Cô nói nhỏ. Thật ra đoán được phần nào, Đào Tẩm nhíu mày, trong mắt vẫn ánh lên vẻ xót xa không thể kìm nén. Trần Phiêu Phiêu không nhìn Đào Tẩm, lại lật một lá, ba bích. Khỉ thật. Trần Phiêu Phiêu cười. Đào Tẩm thở hắt ra, ngón tay khẽ chạm vào lá bài, nhẹ nhàng nhấc lên. Bốn rô. Trần Phiêu Phiêu vén tóc qua cổ, chiếc áo phông cũng bị quăng xuống đất. Đôi vai gầy mảnh khẽ nhúc nhích, ánh trăng như dát bạc lên làn da trắng ngần. Cô đưa tay vén chiếc áo phông bị vứt bỏ, co chân lên che chắn đôi chút, rồi hít một hơi thật sâu như thể đang hút thuốc, ngẩng đầu khẽ"xì
"một tiếng, thở ra. Giọng đều đều:"Mẹ em đi bước nữa, lấy ông phó chủ tịch thành phố về hưu, ông ấy cũng đã qua một lần đò, có cô con gái bằng tuổi em.
Cô ta nói mẹ em là kẻ thứ ba, em là con của kẻ thứ ba, "Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con thì biết đào hang", con của kẻ thứ ba cũng chẳng ra gì."
"Thật ra mẹ em không phải vậy, mẹ và ông ấy đến với nhau sau khi đã ly hôn.
"Trần Phiêu Phiêu thản nhiên thêm một câu. Lúc đó cô không giải thích, cũng chẳng ai thèm tin. Mẹ của cô gái kia giàu có, cô ta lại được lòng người, là nàng công chúa nhỏ của lớp, cô ta ghét Trần Phiêu Phiêu, cũng đồng nghĩa với việc rất nhiều người ghét Trần Phiêu Phiêu. Mấy đứa bạn thân với công chúa nhỏ bịa ra đủ thứ chuyện để trêu chọc Trần Phiêu Phiêu, có những thằng con trai mất dạy nhân cơ hội nói Trần Phiêu Phiêu nhìn là biết chẳng đàng hoàng, còn có mấy tên đầu gấu ngoài trường đồn ngủ với Trần Phiêu Phiêu."Em nói với mẹ, có người bắt nạt con, con muốn chuyển trường, mẹ em nói học hành cho tốt, đừng quan tâm đến những chuyện linh tinh.
Tết năm đó về quê ngoại ăn Tết, mẹ em đang nấu cơm trong bếp với dì, em nghe thấy mẹ nói, nếu có thể không ly hôn thì đừng ly hôn, ảnh hưởng đến tâm lý con cái rất lớn, tính Phiêu Phiêu không tốt."
Mẹ cô nghĩ rằng cô bị bắt nạt là do tính cách khép kín của mình.
"Phiêu Phiêu.
"Giọng Đào Tẩm nghẹn lại, nắm lấy tay Trần Phiêu Phiêu, nhẹ nhàng xoa. Cô không ôm Trần Phiêu Phiêu vào lòng, cô hiểu, Trần Phiêu Phiêu nói ra những điều này không phải để tìm kiếm sự an ủi, mà là đang tự an ủi chính mình, đang khao khát được là chính mình. Họ không cần sự gần gũi về thể xác, đây là khoảnh khắc hai tâm hồn đồng điệu gặp nhau. Đào Tẩm cúi đầu, lấy lá bài hai bích trước mặt Trần Phiêu Phiêu, đặt lên trên cùng của bộ bài, rồi lật ra, đặt trước mặt mình, nhìn sâu vào mắt Trần Phiêu Phiêu:"Hai bích."
Ngực Trần Phiêu Phiêu khẽ run, nhìn Đào Tẩm chằm chằm vài giây, rồi chớp mắt, ngập ngừng đưa tay cầm một lá bài, lật ra: "J cơ."
Đào Tẩm mỉm cười: "Em thắng rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!