Chương 34: (Vô Đề)

Đèn bàn hắt lên một quầng sáng vàng vọt, mờ ảo. Trần Phiêu Phiêu đưa ngón giữa lên trước mắt, thấy rõ vết máu nhàn nhạt dính trên đó.

Hơi thở như ngừng lại, cô hít thật sâu, tay kia nắm chặt góc chăn, giọng lí nhí: "Sao vậy?"

"Chị... đau không?

"Hay đến tháng? Giọng nói có chút run rẩy. Đào Tẩm nhìn Trần Phiêu Phiêu, ánh mắt như chứa cả hồ nước trong veo, gợn sóng lăn tăn. Cô mỉm cười, dưới ánh đèn, gương mặt toát lên vẻ an yên, tĩnh lặng. Nụ cười của Đào Tẩm như xoa dịu Trần Phiêu Phiêu. Đào Tẩm ngồi dậy, rút một tờ giấy, nhẹ nhàng lau những ngón tay cho em, như đã làm hai ngày trước."Hơi hơi thôi, không sao.

"Cô cụp mi, trông thật mong manh, yếu đuối. Làn da nơi cổ ửng hồng, tựa như một đóa tulip phai màu. Đào Tẩm lau xong tay Trần Phiêu Phiêu, lật nhẹ lòng bàn tay đối phương lên, vỗ về rồi khẽ nói:"Chỗ đó rất nhạy cảm, em... cũng chưa cắt móng tay.

"Chú cáo nhỏ chẳng hiểu gì, Đào Tẩm vừa thấy ngại vừa có chút vui vui. Cô mong có thể dạy cho Trần Phiêu Phiêu thật nhiều điều, không biết đó có phải là tính chiếm hữu hay không. Trần Phiêu Phiêu khẽ co các ngón tay lại, đầu ngón tay chạm vào móng tay giữa, quả thật là hơi dài."Có cần đi bệnh viện không?" Lòng Trần Phiêu Phiêu chợt thấy khó chịu, cũng không biết nên làm gì, ngập ngừng đưa tay nắm lấy cổ tay Đào Tẩm.

"Em... có thể xem không?"

"Không cần đâu." Đào Tẩm lắc đầu, định cầm điện thoại lên xem giờ thì thấy có một tin nhắn. Sợ Trần Phiêu Phiêu quá tự trách, Đào Tẩm vừa mở khóa vừa nói: "Lấy cho chị cốc nước nóng được không?"

"Dạ." Trần Phiêu Phiêu đứng dậy, vào phòng tắm rửa tay. Không lâu sau, từ bếp vọng ra tiếng rửa ấm đun nước.

"Cạch" một tiếng, điện thoại được mở khóa, màn hình hiện lên nội dung tin nhắn: "Dạo này thế nào?

"Đào Tẩm suy nghĩ một chút, trả lời vài chữ rồi khóa máy, đặt điện thoại sang một bên. Uống xong nước nóng, vẻ mặt lo lắng trên mặt cũng tan đi nhiều. Đào Tẩm vào phòng tắm xử lý chút, thay đồ ngủ ra rồi ôm Trần Phiêu Phiêu ngủ. Trần Phiêu Phiêu trằn trọc không ngủ được, vẫn đang tìm kiếm xem liệu triệu chứng này có vấn đề gì không. Đào Tẩm đưa tay, úp điện thoại Trần Phiêu Phiêu xuống tủ đầu giường, vòng tay ôm lấy eo, trán tựa vào lưng:"Ngủ đi em."

Mai còn phải đi học.

"Chị ngủ ngon." Trần Phiêu Phiêu nói.

"Em ngủ ngon.

"Đào Tẩm hôn nhẹ lên cổ Trần Phiêu Phiêu. Sau một đêm mệt nhoài, ai cũng ngủ say. Mặt trời vẫn mọc như thường lệ, ngày hôm sau hai người cùng nhau trở lại trường, mua bữa sáng ở quầy hàng nhỏ trước cổng trường, sau đó mỗi người đi đến lớp của mình. Trần Phiêu Phiêu ngồi trong lớp, nhờ La Nguyệt mang giúp sách chuyên ngành, nhắn tin cho Cao Cao:"Chị Cao Cao, em muốn hỏi chị một chuyện, hơi riêng tư, nhưng em không biết nên hỏi ai."

"Chuyện gì?"

"Khi chị và bạn gái quan hệ, nếu đối phương bị chảy máu thì có nghiêm trọng không?

"Cao Cao:? Dựa vào những thông tin trước đó trong nhóm, Cao Cao đương nhiên nghĩ ấy là cô nàng T kia. Sau khi ngạc nhiên một hồi, cô đưa ra lời khuyên từ kinh nghiệm của mình:"Tùy tình hình thôi, nếu chỉ chảy máu một lần, không nhiều thì không sao.

Nhưng em phải theo dõi, sau đó vẫn còn chảy máu hoặc cảm thấy không ổn thì nên đi khám bác sĩ."

Trần Phiêu Phiêu ghi nhớ lời Cao Cao, cảm ơn, tiếp tục nghe giảng, lòng nặng trĩu.

Giáo sư giảng suốt nửa buổi, nhưng cô chỉ nghe lọt tai vài ba câu. Cô cầm điện thoại lên, cứ mân mê mãi. Nếu tìm Đào Tẩm, chắc chắn chị lại bảo mình tập trung học hành.

Vật vã chờ đến khi chuông tan học vang lên, cô lại nhận được tin nhắn của Đào Tẩm, nói rằng câu lạc bộ có buổi tập, trưa nay không ăn cùng cô được.

Trần Phiêu Phiêu kiểm tra lại lịch tập trong nhóm chat của câu lạc bộ, vội vàng thu dọn sách vở, đi thẳng đến phòng tập.

Lần này là cuộc thi kịch nói dành cho sinh viên do thành phố tổ chức, giám khảo là chuyên gia có tiếng trong ngành. Nói đúng ra thì đây là việc của câu lạc bộ kịch nói, nhưng lần trước câu lạc bộ nhạc kịch đã giành giải, hơn nữa Đào Tẩm tham gia không ít vở kịch từ năm nhất, nên lãnh đạo nhà trường quyết định để cả hai câu lạc bộ cùng dàn dựng, dự thi chung.

Thời gian khá gấp rút, vòng sơ khảo ấn định vào tháng 12, Đào Tẩm lại bận rộn, tranh thủ từng giây từng phút để viết kịch bản, chọn diễn viên, dàn dựng sân khấu và tập luyện.

Cô còn mời hai chuyên gia có tiếng trong ngành làm cố vấn và một người bạn là tác giả giúp viết chương trình.

Cuộc họp diễn ra tại phòng hội thảo nhỏ trên tầng ba của tòa Minh Ngôn. Họ mở một chút nhạc, ngồi trên mép sân khấu, trên đó có tấm bảng trắng để ghi lại ý tưởng.

Mọi người lần lượt đưa ra chủ đề và các tư liệu liên quan, viết lên bảng trắng, sau đó thảo luận từng cái một để xem xét tính khả thi của nó.

Khi Trần Phiêu Phiêu bước vào, Đào Tẩm đang quay đầu nhìn bảng trắng, nói chuyện nhỏ nhẹ với các cộng sự.

Đào Tẩm đưa tay chỉ, thành viên phụ trách ghi chép gạch bỏ một tư liệu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!