Những đợt sóng khổng lồ dồn dập ập đến, khiến Trần Phiêu Phiêu không kịp trở tay.
Cô cảm giác như mình đang đứng trước Đào Tẩm mà không một mảnh vải che thân, hoàn toàn trần trụi. Song Đào Tẩm chỉ mỉm cười, nói rằng cô rất đáng yêu, rất xinh đẹp, chị rất thích cô, dù cho cả thể xác lẫn tâm hồn cô có trần trụi đi chăng nữa.
Trần Phiêu Phiêu hiếm khi được nếm trải cảm giác được yêu, nên phản ứng đầu tiên của cô là sự bối rối và chua xót. Tai cô nóng bừng, khóe mắt cay cay.
Cô lại nghĩ về ảnh đại diện của Đào Tẩm.
Lúc này, trái tim Trần Phiêu Phiêu như một vách đá cheo leo, khô cằn, trơ trọi, còn Đào Tẩm là những con sóng bất tận, cuồn cuộn vỗ vào vách đá ấy, mang theo muôn vàn cảm xúc dâng trào.
Khi nào thì thủy triều mới rút đây?
Năm, bốn, ba, hai, một...
Trần Phiêu Phiêu chưa bao giờ là người dễ có được thứ mình muốn, nên cô luôn phải đấu tranh, phải giành giật, giống như việc ăn bát mì tương đen hôm nào. Cô cứ ngỡ để có được tình cảm của Đào Tẩm, cô cũng phải dày công mưu tính.
Nhưng Đào Tẩm nói
- không cần.
Chị đã thích cô từ lâu và điều kiện duy nhất là: Trần Phiêu Phiêu cứ là chính mình.
Trần Phiêu Phiêu không tin nổi, liệu có ai đó thực sự thích Trần Phiêu Phiêu chỉ vì Trần Phiêu Phiêu là Trần Phiêu Phiêu?
Cô khẽ cử động cổ, cảm giác thật khó tin.
Nhưng Đào Tẩm lại có một gương mặt quá đỗi chân thành, khiến lời nói dối dường như không thể tồn tại trong ánh mắt ấy.
Trần Phiêu Phiêu bất giác tua lại những khoảnh khắc cô và Đào Tẩm gặp nhau trong tâm trí.
"Khác với những gì chị thấy."
"Khá đáng yêu."
"Tôi khá thích em ấy."
"Em vào câu lạc bộ nhạc kịch rồi, không phải là diễn viên sao?"
"Em không mỏng manh như vẻ bề ngoài đâu.
"Hóa ra là vậy... Chị luôn nói bóng gió, mang theo nụ cười trong sáng và thẳng thắn, khéo léo buông câu với mình. Thật là ranh ma, Đào Tẩm. Trần Phiêu Phiêu mím môi, cảm thấy như trên đầu Đào Tẩm có đôi tai cáo đang lắc lư ẩn hiện."Vậy, khi họ hỏi về hình mẫu lý tưởng của chị, ý chị nói "tùy duyên" là...
"Trần Phiêu Phiêu ngồi bên cạnh Đào Tẩm, nhỏ giọng xác nhận. Đào Tẩm chớp mắt:"Em không thấy chúng ta rất có duyên sao?"
Nếu không phải ngày Trần Phiêu Phiêu vào nhóm thì cô vừa rảnh, nếu không phải cô tiện tay vào trang cá nhân của Trần Phiêu Phiêu, nếu không phải cô vừa nhìn thấy ID bị Trần Phiêu Phiêu thu hồi... Những sự kiện có xác suất nhỏ, là duyên.
"Không thấy," Trần Phiêu Phiêu cúi đầu nghịch ống kính điện thoại, "Lúc đó em thấy chị giống một chị tomboy."
"Hửm?"
Liếc, thấy Đào Tẩm có vẻ mặt ngạc nhiên, Trần Phiêu Phiêu không nhịn được cười, cắn môi để ngăn nụ cười lan rộng, tiếp tục nghịch ống kính điện thoại.
Động tác chậm lại.
Dòng suy nghĩ không tự chủ được lại trôi về ngày đầu tiên Đào Tẩm mời cô về nhà, họ cũng ngồi trên sô pha như này, Đào Tẩm bật một chiếc đèn sàn, rồi mím chặt ống hút trà sữa. Lúc đó, Đào Tẩm mặc áo ba lỗ bó sát, khoe ra những đường cong quyến rũ.
Chỉ ngồi đó, cuộn tròn bên cạnh, không nói gì, mái tóc lướt nhẹ qua chiếc cổ trắng ngần.
Chiếc cổ thon dài trắng muốt mà Trần Phiêu Phiêu hằng ao ước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!