Chương 23: (Vô Đề)

Mọi người hò reo cổ vũ, cậu bạn bên cạnh số 7 còn hào hứng đứng bật dậy, kéo ghế ra: "Em gái qua đây qua đây, ngồi chỗ anh này."

Số 7 có vẻ hơi ngại, nhíu mày "chậc" một tiếng, đẩy cậu bạn: "Làm gì thế hả.

"Trần Phiêu Phiêu liếc nhìn Đào Tẩm, Đào Tẩm đang cúi đầu nghịch điện thoại, miễn cưỡng cong môi cười theo mọi người. Nhưng hàng mi rủ xuống, che khuất ánh mắt. Tiếng hò reo không có dấu hiệu dừng lại, Trần Phiêu Phiêu hít một hơi thật sâu, đứng dậy:"Anh, em thích anh.

"Đào Tẩm ngừng chớp mắt, đặt điện thoại xuống bàn, ngẩng đầu nhìn Trần Phiêu Phiêu. Trần Phiêu Phiêu như ngừng thở, tim đập thình thịch, Đào Tẩm nhìn cô chằm chằm khiến lòng bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi, cô lén lau vào khăn trải bàn."Thế thôi á?

Phiêu Phiêu, diễn xuất của em kém quá." Phó chủ tịch câu lạc bộ đeo kính trêu chọc, "Phải luyện thêm đấy."

Mọi người cười ồ lên, mặt số 7 đỏ bừng: "Thôi nào thôi nào thôi nào, được rồi được rồi được rồi, đừng làm khó em ấy nữa."

"Em ngồi xuống đi em ngồi xuống đi.

"Anh chàng căng thẳng đến mức nói năng lắp bắp. Mọi người lại cười phá lên:"Hình như có người tưởng thật rồi kìa, sao mặt đỏ thế?"

"Biến đi.

"Cậu chàng xấu hổ quá, vùi đầu ăn ngấu nghiến. Trần Phiêu Phiêu ngồi xuống, thản nhiên gắp thức ăn. Sau khi gắp một viên thịt viên sốt đỏ, cô thấy Đào Tẩm đưa tay xoay bàn xoay, cũng gắp một viên thịt viên - chính là viên bên cạnh viên mà Trần Phiêu Phiêu vừa mới gắp. Vòng tiếp theo, cuối cùng phó chủ tịch câu lạc bộ đeo kính cũng rút được lá bài"Vua". Có vẻ đã lên kế hoạch từ trước, hớn hở tuyên bố: "Số 3 hỏi số 13 một câu hỏi thật lòng!

"Mọi người xì xào hỏi số của nhau, số 3 là cô em khóa dưới mới vào câu lạc bộ, chỉ đóng vai phụ trong vở nhạc kịch. Còn số 13... Đào Tẩm nuốt rượu, lấy khăn giấy lau miệng:"Là tôi.

"Im lặng một giây, sau đó là tiếng reo hò còn lớn hơn trước, thay mặt đàn em nói ra điều thầm kín - cuối cùng cũng đến lượt Đào Tẩm. Trần Phiêu Phiêu thấy lòng mình thót lại, nhìn về phía số 3, cảm giác như có một sợi dây dẫn đang cháy xèo xèo. Trò chơi này dường như sinh ra là để vây bắt Đào Tẩm, các bạn học hai bên nhiệt tình mách nước cho số 3, có người chạy đến bên tai thì thầm, có người ra hiệu"phụt phụt

"bảo xem điện thoại. Mặt cô em đỏ bừng trước cả khi hỏi, ấp úng một hồi lâu mới lấy giọng:"Cái đó, chị."

"Ừm?

"Đào Tẩm mỉm cười. Cô em cũng cười, lấy tay che miệng:"Mọi người bảo em hỏi chị, hình mẫu lý tưởng của chị là như thế nào ạ."

Cô em ngại ngùng, sau khi hỏi xong thì khoanh tay che mặt.

"Ồ!"

"Đỉnh!"

"Giỏi lắm cô em mắt to mày rậm!"

Tiếng vỗ tay vang lên, ai cũng xem cô ấy như một người hùng.

"Ôi trời ơi trời ơi." Phó chủ tịch câu lạc bộ đeo kính xua tay về phía Đào Tẩm, "Tôi thật sự không biết, tôi thật sự không biết."

Đào Tẩm mỉm cười, đầu tiên suy nghĩ một chút, sau đó nói với cô em khóa dưới: "Thật ra kiểu nào cũng được, tùy vào cảm giác, tùy vào duyên phận."

...

Có một sự xôn xao mơ hồ, có thể thấy, mọi người không hài lòng lắm với câu trả lời nước đôi, nhưng Đào Tẩm lại rất chân thành, khiến mọi người tin rằng cô nói thật.

Trái tim Trần Phiêu Phiêu đang treo lơ lửng được một đám mây đưa trở về, cô cạy cạy cái lỗ trên khăn trải bàn, nhớ lại lúc ăn vịt quay với Đào Tẩm, trên bàn cũng có một cái lỗ do tàn thuốc lá làm cháy.

Những người khác đang chuẩn bị cho vòng tiếp theo, nhưng đột nhiên nghe thấy Đào Tẩm lên tiếng.

"Cái lỗ này do em cạy ra à?"

Trần Phiêu Phiêu ngẩng đầu lên, Đào Tẩm tò mò nhìn cái lỗ.

"Do tàn thuốc lá làm cháy, vốn có sẵn, sao có thể là em cạy ra được?" Trần Phiêu Phiêu hơi sững sờ, nhấc khăn trải bàn lên cho Đào Tẩm xem, bên cạnh còn có một vòng màu nâu xám bị cháy.

"Ồ," Đào Tẩm gật đầu, cười, "Cứ tưởng em không hài lòng với câu trả lời của chị, muốn phá bàn phá ghế để chị phải đền tiền."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!