Chương 18: (Vô Đề)

Tắt điện thoại, Trần Phiêu Phiêu vén rèm, liếc nhìn sang phía đối diện.

Đèn bên Đào Tẩm cũng đã tắt, chắc ngủ rồi.

Trần Phiêu Phiêu đặt điện thoại sang một bên, trong lòng vẫn ngổn ngang về Đào Tẩm.

Ước gì có thể ôm chị ngủ, hoặc được chị ôm vào lòng, người chị thơm quá, mềm mại quá, lại còn mát lạnh. Làn da mịn màng đến mức không thể tin nổi.

Nhưng cô vẫn không dám manh động, càng thân thiết, cô càng không còn can đảm như lúc ban đầu.

Cô không chắc Đào Tẩm cho mình ngủ cùng là có ý gì. Nếu là người khác, chắc chắn là có ý, nhưng Đào Tẩm thì khác.

Đào Tẩm có thể nhường phần cơm của mình cho đàn em khi họ quên đặt, rồi chỉ xin một chai nước ngọt của họ để uống.

Xem như huề nhau.

Vì vậy, việc Đào Tẩm cho cô ở nhờ, rồi đề nghị cô về ký túc xá ở cùng, có lẽ cũng là muốn bù đắp lại ân tình này.

Chị giúp em, em ở cùng chị, chúng ta... cũng xem như huề nhau.

Đó chính là Đào Tẩm, chu đáo, tỉ mỉ, khiến người được giúp đỡ cũng cảm thấy yên lòng.

Sáng ngày 7, bà ngoại sắp về quê, Trần Phiêu Phiêu dậy sớm đến căn nhà nhỏ, giúp bà sắp xếp hành lý.

Đồ ngủ, quần ngủ được cô gấp gọn gàng, bàn chải đánh răng được bọc trong khăn mặt, rồi cho vào túi nilon.

"Bà ngoại, cái quần này chưa khô hẳn, con cứ cho vào đây, bà về nhà nhớ giặt lại rồi phơi, nếu không sẽ bị mốc đấy." Trần Phiêu Phiêu ngồi xổm bên cạnh ba lô.

Bà ngoại bước ra từ phòng tắm, mấy ngày nay đã leo núi Hương Sơn, lại trèo Vạn Lý Trường Thành, da bà sạm đi, người có vẻ gầy, chân tay hình như lại nhanh nhẹn hơn.

Hôm qua bà đến trường của Phiêu Phiêu, còn đến cả ký túc xá, tiếc là Đào Tẩm không có ở đó, nếu không Trần Phiêu Phiêu còn muốn ba người cùng ăn một bữa ở căng tin.

Bà ngoại ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ vào thành giường ra hiệu cho Trần Phiêu Phiêu lại gần, Trần Phiêu Phiêu ngồi xuống, lau mặt cho bà: "Kem dưỡng da bà bôi không đều kìa.

"Cô vừa nói vừa cười. Bà ngoại lấy từ trong túi ra mấy tờ tiền, dúi vào tay Trần Phiêu Phiêu:"Cầm lấy."

"Con còn có tiền tiêu vặt mà." Trần Phiêu Phiêu không muốn nhận, nhưng nắm tay bị bà ngoại nắm chặt.

"Cầm lấy," bà ngoại không cho phép từ chối, "bỏ vào ví, cất cho kỹ."

Trần Phiêu Phiêu cúi đầu, vuốt thẳng từng tờ tiền, xếp gọn gàng, cất vào ngăn trong cùng của ví, rồi cười với bà ngoại: "Cất kỹ rồi."

"Ăn nhiều thịt vào, mua thêm quần áo đẹp nữa, có mấy bộ đồ đâu, còn không bằng hồi ở Tân Đô." Bà ngoại không hài lòng.

"Con có nhiều váy lắm, nhưng vì phải leo núi nên không mặc cho bà xem," Trần Phiêu Phiêu dựa đầu vào vai bà ngoại, "Đợi nghỉ về sẽ mặc cho bà xem."

Bà ngoại chớp mắt, lau khóe mắt: "Phải đến Tết mới về à?"

"Có thể về sớm hơn, thi xong là về.

"Trần Phiêu Phiêu chỉnh lại vạt áo cho bà ngoại. Bà ngoại không nói gì, cuối cùng xoa tay Trần Phiêu Phiêu:"Học hành chăm chỉ, nghe chưa?"

"Vâng ạ."

Khác với lúc đón máy bay, Đào Tẩm gọi một chiếc taxi, cùng Trần Phiêu Phiêu đi tiễn bà ngoại. Khi đi qua cổng trường, bà ngoại lại chỉ chỉ, nói trường của các con thật đẹp, cổng trường quá hoành tráng.

Ánh sáng ở sân bay nào nào cũng giống nhau, dường như cố tình làm mờ đi thời gian và các mùa, khiến người ta không nhớ được khoảng cách giữa chia ly

- đoàn tụ là bao lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!