Chương 18: (Vô Đề)

Cuối cùng ngài cũng bỏ qua cho ta, còn ta thì cũng không ôm được Chó Con của mình, nó ở chỗ Triệu Yến.

Ngay ngày hôm đó, ta vì có công hộ giá trong dạ yến mà được phong Huệ Phi.

Qua rất nhiều ngày trong thời gian ta dưỡng thương nơm nớp lo sợ, Hoàng đế chó má không hề đến tìm ta nữa.

Vết thương của Triệu Yến đỡ hơn một chút rồi, nàng nghểnh cổ đến gặp ta, tiện thể mang cho ta một túi hạt dưa, là do cung nhân trong phòng bếp của Cung Phúc An rang.

Ta: "Chó Con đâu rồi?"

Triệu Yến: "Uyển Chiêu ôm đi rồi" lách tách.

Cũng được thôi, lại là một ngày không được gặp Chó Con.

"Mấy ngày nay bệ hạ có đến thăm ngươi không?"

Nghe lời này Triệu Yến không cắn hạt dưa nữa, lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: "Sao ngài ấy phải đi? Ngài ấy còn nhớ ta sao? Ngoài lúc ta tỉnh, Vương công công đến tuyên ta được phong Chiêu nghi ra, không còn gì khác nữa."

Ta đột nhiên cảm thấy biểu hiện của Triệu Yến không đúng!

Thiên Thanh

"Ngươi… không phải trong lòng có Bệ hạ sao?"

Triệu Yến như mèo bị dẫm phải đuôi xù lông: "Ta không phải! Ta không có! Thiền Thiền ngươi đừng nói bậy!!"

Ta không thèm để ý đến nàng nữa, nhìn sang Mã Cẩm Lân đang ôm mận chua chấm giấm mà gặm: "Nàng ấy rốt cuộc bị sao vậy?"

Mã Cẩm Lân vẻ mặt ngơ ngác đáng thương, chỉ vào cái răng ê ẩm của mình tỏ ý mình không thể mở miệng.

Mặt Triệu Yến đột nhiên đỏ bừng, che mặt nói: "Được rồi, được rồi! Ta nói!"

Tiếp theo ta liền nghe một đoạn: Võ tướng quân thống lĩnh Ngự Lâm quân cứu mỹ nhân, đương sự được cứu âm thầm dành tình cảm.

Ta: …

Cái này còn không bằng tiếp tục thích Hoàng đế chó má ấy, ít ra cách một hai tháng còn có thể thèm thuồng mà "lấy" được thân thể.

Ta đau đầu không thôi: "Yến Yến ngươi có ngốc không, khổ sở làm gì chứ."

Triệu Yến che mặt nói nhỏ: "Ngài ấy giỏi lắm, lại đẹp trai, nói chuyện cũng hay nữa, tỷ tỷ đừng có thành kiến với ngài ấy…"

Ta quyết định đợi Thường Di khỏe lại sẽ kéo nàng sang đây, để cái tấm gương tích cực một lòng cống hiến cho gia tộc kiên quyết không làm điều xấu đó, dạy dỗ Triệu Yến một trận nên thân!

Chưa đợi Thường Di tỉnh lại, cô cô ta lại đến thăm ta.

Bà đến thật đúng lúc, ta đang buồn phiền không có ai cho ta lời khuyên đây.

Ta trước tiên nói tình hình của Triệu Yến.

Cô cô vẻ mặt suy tư: "Thống lĩnh Ngự Lâm quân bây giờ là người do cha con một tay đào tạo ra, là người cũng khá chính trực, nhưng hắn đã từng cưới vợ, muốn gả không thể lỗ mãng, nếu trong lòng hắn chỉ có vợ đã mất thì không phải là lương duyên."

Ế?? Cô cô có phải đặt trọng tâm sai rồi không? Yến Yến nàng ấy là cung phi mà!!

Cô cô thấy ta ngớ người, lại nói: "Cha con và Từ Hầu ba tháng trước lại xuất chinh dẹp loạn, con có biết không?"

Ta biết đi đâu mà biết?

Ta chỉ biết Hoàng đế chó má ép ta sinh con!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!