Chương 8: Vong quốc chi quân (8)

Dịch: Phong Bụi

"Vì trong thâm tâm ta nghĩ, ngươi vốn đã là chủ nhân của giang sơn này."

Hai người ghé tai thầm thì một lúc lâu, quay đầu nhìn Hàn Khanh. Đối phương đang trừng to một đôi mắt rồng, sáng ngời hữu thần nhìn chằm chằm bọn họ, long lân bạc như tuyết khẽ nhếch lên, tràn ngập cảnh giác trước trận chiến.

"Lên." Giai Vô khẽ đẩy một chút vào lưng Trần Trí.

Trần Trí dồn hết can đảm xông pha, chỉ vào đầu rồng khổng lồ mắng: "Vô liêm sỉ!"

Hàn Khanh cúi đầu xuống, hơi thở lạnh lẽo của rồng phun vào mặt y, suýt chút nữa đóng thành một lớp băng.

Trần Trí lùi ra sau hai bước, bị Giai Vô chặn đường, đành phải tiếp tục diễn: "Ngươi lẽ nào không biết đối với Giai Vô, mặt là vô cùng quan trọng hay sao? Loại thần tiên đê tiện vô sỉ, âm hiểm giả dối như thế, ngoài mặt ra còn có gì nữa đâu?"

Giai Vô: "…"

Hàn Khanh nghiêng nghiêng đầu, dường như nghe không hiểu.

Trần Trí không ngừng cố gắng: "Ngươi cho rằng chấp niệm thì không cần mặt ư? (Bụi: Không cần mặt= không biết xấu hổ, lời này nói hai nghĩa) Cho dù hắn không cần mặt đi chăng nữa thì cũng chính là bản thân hắn không cần mặt, ngươi dựa vào cái gì mà không cho hắn mặt mũi hả?" (không nể mặt)

Giai Vô khóe miệng cứng đờ: "Thôi tạm được, đủ rồi."

Trần Trí vẫn nói: "Đánh người không đánh mặt! Ngươi có bản lĩnh thì chỉ trích thói xấu của hắn bôi nhọ danh dự của hắn, chứ bôi đen hai mắt thì có gì là anh hùng hảo hán? Cách làm này của ngươi thế này có gì là tác phong uy phong lẫm liệt, cao cao tại thượng, thần thánh quý khí…" sau lưng bị nhéo một phát, "mà Hàn long vĩ đại nên có? Giờ phải gọi là Hàn hàn…" lại bị nhéo thêm cái nữa, "bọ nhảy!"

Dứt lời liền bỏ chạy, nhưng không chạy nhanh bằng cổ Hàn long, cái cổ dài dài dài dài ngoằng kia vừa duỗi thẳng ra phía trước liền bắt kịp Trần Trí.

Giai Vô nhân cơ hội nhảy ra, đá một cước vào phía sau lưng Trần Trí, đồng thời chặn đường tấn công của Hàn long: "Vô liêm sỉ! Dám chửi Khanh Khanh nhà ta!"

Hai người cấu kết với nhau làm việc xấu thế mà lại chiến tranh nội bộ, khiến Hàn Khanh ngẩn người.

Trần Trí vịn eo đứng dậy, liều chết hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng: "Hàn long là vô liêm sỉ, thích Hàn long là ngu si."

Hàn Khanh nổi trận lôi đình, há miệng định phun, nhưng Giai Vô đang che trước người Trần Trí, khiến cho động tác của nó do dự một chút… Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, Giai Vô đột nhiên giữ chặt đầu Hàn Khanh, đối diện với miệng rồng đang há to, hít một thật sâu thật sâu, sau đó tóm lấy Trần Trí cùng bỏ chạy.

Hàn Khanh sau khi lấy lại tinh thần, phát ra tiếng rống thịnh nộ kinh thiên.

Trong lúc trời long đất lở, Trần Trí và Giai Vô may mắn sống sót sau thảm họa.

Hai người trốn trong một góc Thiên Cung run rẩy —— chạy nhanh quá, chân bị rút gân.

"Lại đây." Giai Vô kẹp lấy đầu Trần Trí, đang định độ long khí qua cho y.

Trần Trí khẽ ngước gương mặt đang vặn vẹo lên, gian khổ mở miệng: "Ngươi không hỏi ta muốn long khí làm gì sao?"

Giai Vô độ long khí qua cho y: "Rắc rối đều do tò mò mà ra."

"… Ta bỗng nhiên cực kỳ cực kỳ muốn nói cho ngươi biết!"

Giai Vô che lỗ tai lại.

"Ta muốn nói cho Hàn Khanh biết, mấy lời mắng hắn vừa rồi đều do ngươi dạy."

"Ngươi cảm thấy hắn sẽ cho ngươi cơ hội mở miệng nói chuyện nữa sao?"

Âm hiểm!

Trần Trí tức giận trừng hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!