Chương 6: Vong quốc chi quân (6)

Dịch: Phong Bụi

"Hãy vững tâm, thắng lợi sẽ về phe chúng ta."

Thôi Yên đang được Trần Trí ôm trong lòng bỗng rùng mình một cái, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp nụ cười "không có ý tốt" của đối phương, chạy trốn cũng không kịp nữa rồi, đành phải tóm lấy vạt áo của đối phương giãy giụa, Trần Trí xém chút nữa tuột tay, cậu bị trượt xuống tận đầu gối y khiến y phải khom người xuống để bắt. Hai tay Thôi Yên như vuốt mèo cào loạn xung quanh, lại còn cào trúng chỗ nhột ngay bên hông y, hại y bật ra một tiếng phì cười không hợp với thời điểm.

"Định!"

Trần Trí không thể nhịn được nữa mà làm cậu đứng hình, sau đó lấy ngọc Vong Ưu ra đặt ngay trước trán Thôi Yên nhẹ nhàng lăn lăn:

"Quên ta đi quên ta đi quên ta đi…"

Phía bên kia, Giai Vô cũng cầm ngọc Vong Ưu lăn lên trán của vị thổ công vừa mới ý thức được mình đã nghe phải tin tức không nên nghe lại giả chết bất thành.

Ngọc Vong Ưu chợt lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, Thôi Yên cùng thổ công đều ngất đi.

Giai Vô nhìn Thôi Yên: "Ném đi đâu đây?"

Trần Trí đáp: "Cửa nhà."

"Ờ, thế nhà hắn ở đâu?"

Trần Trí hỏi: "… Trước khi làm thổ công ngất đi, chẳng lẽ ngươi không hỏi sao?"

Giai Vô: "…"

Hai người loanh quanh luẩn quẩn, rốt cuộc cũng tìm đến được "thôn họ Hoàng" trong truyền thuyết, sau đó nhờ vào việc nghiêm túc thật thà hỏi đường, cuối cùng cũng mò tới được Thái Nguyên. Khi nhìn thấy phủ Thái thú, trong lòng Giai Vô và Trần Trí đều rớt lệ nam nhi vốn không dễ rơi.

Chờ Trần Trí thả Thôi Yên trước cửa xong, Giai Vô đã nhấc chân muốn đi.

Trần Trí lôi kéo hắn trốn ở một bên để quan sát: "Chờ thêm chút nữa đã."

Giai Vô hỏi: "Chờ cái gì nữa? Đã ở ngay cổng nhà mình rồi còn sợ bị bọn buôn người bắt đi sao?"

Còn đang lải nhải, một gã đàn ông lấm la lấm lét chạy vọt lại, ôm Thôi Yên đang mê mang bỏ chạy.

Giai Vô và Trần Trí dồn gã đàn ông này vào trong một con ngõ nhỏ, dùng quyền cước tẩn cho gã một trận. Trong ngõ nhỏ có một bà lão vừa ngồi bện giầy rơm vừa nhìn mà lắc đầu cảm thán: "Đúng là cái thời buổi người ăn người, đến cả con trẻ cũng cướp."

Hai người đánh xong gã đàn ông kia xong bèn ôm lấy Thôi Yên quay lại phủ Thái thú.

Lần này cả hai đã tiếp thu kinh nghiệm, trực tiếp thả người vào bên trong phủ, sau đó nấp sau bụi cỏ.

Giai Vô hỏi: "Chúng ta đã dán bùa ẩn thân rồi, tại sao còn phải nấp trong trong bụi cỏ làm gì?"

Trần Trí thì thào: "Cho có không khí."

Qua một lát, một nha hoàn lại gần đấy, nhìn thấy Thôi Yên liền "Á" lên một tiếng, lát sau lại có một đám người chạy tới, một ông lão tóc trắng xóa kích động ôm lấy Thôi Yên: "Thiếu gia! Là thiếu gia đã trở lại!"

Nghe vậy, Trần Trí cuối cùng cũng yên tâm mà đi cùng Giai Vô.

Từ trong ao Hồi Tưởng ngoi ra ngoài, hai người lại lủi về ao Cẩm Trì nhanh như chớp, hai mặt nhìn nhau, nghẹn ngào không nói nên lời.

Trần Trí ậm ừ mở lời: "Chuyện này…"

Giai Vô lạnh lùng ngắt lời y: "Cái gì cũng chưa từng xảy ra."

Trần Trí không dám nhìn, không dám nghĩ, lại càng không dám đi: "Cục diện có phải là… càng thêm hỏng bét không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!