Dịch: Phong Bụi
"Cô nương không chê ngươi ngươi liền cám tạ trời đất đi."
Trần Trí ghép đầu mối trước mắt vào một chỗ: "Tây Nam Vương tuyển tú ở Hồ Quảng, giai lệ bị đưa đến vào tay một tay chân ở Phúc Kiến… Ngươi có thể nghĩ đến điều gì?" Sức quan sát bén nhạy của Dung Vận luôn có thể từ những chi tiết rất nhỏ biết rõ được chân tướng, y ký thác kỳ vọng rất lớn đối với lần này.
Nhưng lần này đầu óc Dung Vận cũng rất mơ hồ: "Sau khi Phúc Kiến thuần phục Tây Nam Vương, được tin yêu sâu sắc."
Dường như cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Trần Trí vòng vo một vòng ở trong phòng, đột nhiên cúi đầu nhìn cùm, tựa hồ đang suy nghĩ làm sao gỡ nó xuống.
"Sư phụ con giúp Người." Dung Vận gỡ cây trâm từ trên đầu xuống, mái tóc đen dài đổ nghiêng như thác nước, từng sợi suôn mềm, lại không quá lếch thếch. Hắn tùy tiện túm lại mái tóc vừa tản ra, cúi đầu cắm cây trâm vào trong lỗ, trước sau trái phải ngoáy ngó, sau một lát, liền nghe rắc rắc một tiếng, khóa được mở ra.
Trần Trí gỡ cùm tay xuống, hoạt động một chút cổ tay đau nhức, cảm thấy có người đang đụng chân, vừa cúi đầu, Dung Vận đã ngồi chồm hổm dưới đất gỡ xiềng chân rồi.
Hắn gỡ rất nghiêm túc, tóc kéo lê trên đất cũng không phát hiện, Trần Trí nhìn không nổi nữa, khom người vén tóc hắn lên, muốn thả lỏng cầm, ai ngờ tóc kia trơn trợt, nắm một cái tản ra một nửa.
…
Đường đường tiên nhân, tóc không cầm nổi, làm sao cầm chúng sinh?
Trần Trí giận dỗi lần nữa túm lấy tóc, hơi dùng sức. Hừ, ngươi đi nơi nào cũng không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của ta đâu.
Dung Vận lúng túng nhìn sư phụ có chút biểu cảm trẻ con, tay cầm trâm không biết nên để nơi nào, chờ Trần Trí nhìn tới, mới đưa vào trong tay y: "Sư phụ giúp con buộc tóc đi."
"Ừ." Trần Trí không có cự tuyệt, bảo hắn ngồi yên, lấy ngón tay thay lược, nhẹ nhàng gỡ hai cái, thành thạo búi tóc.
Dung Vận đưa tay sờ một cái: "Sư phụ chải thật đẹp."
"Đương nhiên, tóc em gái ta khi còn bé đều là ta chải cho." Trần Trí khóe miệng không tự chủ được nở nụ cười mỉm.
Dung Vận mở to mắt: "Con còn có sư cô? Sư cô bây giờ ở đâu?"
Trần Trí nụ cười cứng đờ: "Dĩ nhiên ở nơi nàng nên ở."
Dung Vận trầm mặc một hồi hỏi: "Là kinh thành sao?"
Trần Trí sững sốt một chút, mới hồi tưởng lại mình từng bịa ra thân phận hậu duệ hoàng thất triều Trần.
Dung Vận thấy y không nói lời nào, cho là nhớ lại chuyện thương tâm, nhẹ nhàng dựa đầu tới gần, ôm y nói: "Sư phụ còn có con."
Trần Trí muốn sờ đầu hắn, động thủ lại nghĩ tới tóc là mình chải, không đành lòng phá hỏng, đổi thành vỗ bả vai hắn: "Người lớn như vậy rồi, sao mà động một chút là ôm ôm ấp ấp."
Dung Vận ngửa đầu nhìn y một cái, tiếp tục cúi đầu ôm lấy: "Ngoài sư phụ ra, con cũng không có ai khác có thể ôm."
Trần Trí đúng lúc rót quan niệm vào: " Chờ ngươi cưới vợ rồi là có liền."
Dung Vận tưởng tượng một chút, cau mày chê bai: "Vậy lùn quá."
Trần Trí cúi đầu nhìn đầu hắn, thầm nói: Quả dưa lùn còn không biết xấu hổ chê người khác. Nhắc tới, kiếp trước Thôi Yên khi còn bé vóc dáng cũng không cao, nghe nói mười hai tuổi mới chợt cao nhổng, Dung Vận đời này khi còn bé cao hơn so với kiếp trước một chút, chẳng qua là lúc mười hai tuổi không có thay đổi quá lớn, vẫn chỉ là từng chút từng chút một cao lên, cũng không biết sau này có thể đạt tới độ cao của Thôi Yên hay không.
Y nói: "Cô nương không chê ngươi ngươi liền cám tạ trời đất đi."
Bởi vì một câu nhạo báng, Dung Vận liền khó chịu cả một buổi chiều, đến tối cũng không thấy tốt hơn, cơm ăn một chút, liền nhón chân đứng sát chân tường. Trần Trí muốn gỡ cùm, hắn cũng không chịu, nói trên chân có sức nặng, có thể kéo mình dài ra chút
Trần Trí dở khóc dở cười: "Có khi kéo càng lùn ấy chứ."
Dung Vận lập tức đổi sắc mặt, muốn rút trâm cài tóc ra gỡ cùm của mình, lại nghĩ tới tóc là Trần Trí chải, không nỡ tháo, liền nhăm nhe đến Trần Trí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!