Chương 48: Xưng đế chi lộ (8)

Dịch: Phong Bụi

"Thật là hục các ngươi?"

Dung Vận thấy Trần Trí sắc mặt lạnh lùng, thật giống như không vui, lập tức không dám nói nữa.

Cách tờ mờ sáng còn chút thời gian, hai người lần nữa nằm xuống.

Trần Trí nằm ở trên giường, mới vừa gợi lên chút buồn ngủ, liền cảm giác được hai luồng ánh mắt nhìn chằm chằm mình sau gáy, xoay người nhìn một cái, Dung Vận quả nhiên không ngủ, đầu gối cánh tay, ánh mắt ngây ngô đang nhìn về phía mình sững sờ.

Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu lên mặt hắn, tái nhợt tựa như không có huyết sắc.

Trần Trí sâu kín hỏi: "Còn đang suy nghĩ chuyện bán thân?"

Dung Vận cả kinh một chút, vội nói: "Ồn ào đến sư phụ sao?"

Trần Trí nói: "Đúng vậy, suy nghĩ của ngươi phiền loạn giống như tiếng rao hàng rong chợ đêm."

Dung Vận vội vàng nằm ngang, hai tay để ở trước ngực, nhắm mắt lại nói: "Con lập tức ngủ đây."

Dáng vẻ ngoan ngoãn kia ngược lại có mấy phần chim sợ càng cong, khiến cho Trần Trí không khỏi âm thầm xem lại mình, có phải đã dạy dỗ quá nghiêm khắc rồi hay không. Cách Dung Vận mười lăm tuổi còn lại không tới một năm, tính năm mà nói, tất nhiên rất ngắn, đổi thành số ngày, cũng chẳng lâu lắm. Nếu thời gian bầu bạn còn lại chẳng còn mấy, hẳn nên từ từ buông tay ra, để cho tự hắn đứng vững gót chân, từ từ đi về phía trước.

Dù sao cũng là đế vương tương lai, nếu dưỡng thành thói quen có ý tưởng cũng không dám biểu đạt, vậy chính là lỗi của mình.

Y ôn nhu nói: "Nếu không ngủ được, liền nói xem ý tưởng của ngươi đi."

Dung Vận mở mắt ra, liếc trộm y một cái, tựa hồ đang cân nhắc lời nói của y có phải thật lòng, khiến cho Trần Trí không nhịn được gõ nhẹ đầu hắn: "Bảo ngươi nói thì nói đi."

Dung Vận lúc này mới nghiêng người sang, nằm đối mặt với y: "Hội minh việc đại sự như vậy, Tây Nam Vương nhất định phòng bị nghiêm ngặt. Càng đến gần Trường Sa phủ, cửa ải càng nhiều, chúng ta xen lẫn trong đội ngũ đưa lễ, có thể tiết kiệm đi rất nhiều phiền toái không cần thiết."

Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Đạo lý này mọi người đều hiểu, nhưng còn phải dựa vào tình huống thực tế phân tích thực tế.

Trần Trí nói: "Điều kiện tiên quyết là, ngươi có thể trở nên mờ nhạt với tất cả mọi người."

Nhờ phúc của những mặt nạ tinh mỹ Đàm Thúc cung cấp, sau khi đeo lên đi nơi nào cũng là vạn người có một, vạn người chú ý.

Đáng tiếc bà vú giới tính không đúng, phu xe tuổi tác quá lớn. Nếu nhất định phải ở giữa mấy người bọn họ chọn ra một người mờ nhạt nhất, cũng chỉ có mình với mặt mũi thực. Y cẩn thận suy tính đề nghị của Dung Vận, liền nói: "Nếu như vậy, để cho ta đi đi." Nếu như chủ động bán người, có lẽ còn có thể mang theo mấy người bọn họ.

Dung Vận trong nháy mắt trợn tròn hai mắt, mặt đầy hối hận: "Không được."

Trần Trí tức cười hắn: "Vì sao không được?"

Dung Vận bật thốt lên: "Sư phụ quá già rồi!"

Trần Trí: "…"

Người tranh một hơi, phật tranh một nén hương.

Trần Trí nửa đêm canh ba dậy đốt nến soi gương cảm thấy cái hơi này, nén nhang này đều phải giành lại!

"Sư phụ Người nghe con nói, con không phải cái ý này, thật sự không phải là cái ý này." Dung Vận giống như cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng Trần Trí lắt qua lắt lại, "Ý con nói là sư phụ đức cao vọng trọng…"

Trần Trí chỉ mình trong gương: "Không phải tuổi cao đức trọng sao?"

Dung Vận dùng sức lắc đầu: "Sư phụ là siêu phàm thoát tục, phẩm đức cao thượng."

Trần Trí cười lạnh nói: "Nhờ vào việc trải qua đời người, mới lão luyện già dặn."

Dung Vận bị sỉ vả không đất dung thân, vẻ mặt đưa đám nhìn y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!