Chương 45: Xưng đế chi lộ (5)

Dịch: Phong Bụi

"Cho nên con chế tạo một căn nhà mới cho sư phụ."

Bữa tiệc coi mắt hoành tráng vạn người dõi theo hạ màn lặng yên không một tiếng động, lời đồn đãi giữa dân chúng dần dần thành câu chuyện cười, đều nói Dung Vận mắt cao hơn đầu, không phải là thiên tiên hạ phàm không lấy. Tần lầu sở quán rất nhanh liền truyền ra câu nói "Hoa khôi trăm ngàn lượt, chẳng bằng Dung lang khen nửa câu", ý là cho dù được tuyển làm hoa khôi bao nhiêu lần đi nữa, cũng không bằng Dung Vận khen nửa câu, sau đó, có người lấy "lời khen của Dung lang" để chỉ vật nào đó hoặc người nào đó trân quý hiếm hoi.

Có điều những thứ này chỉ là chuyện phiếm dân chúng khi trà dư tửu hậu nói, chuyện quan phủ, thế gia khi trà dư tửu hậu nói chỉ có Tây Nam.

Sau khi Tây Nam Vương mượn lương bị từ chối, hành động liên tục, đầu tiên là phái sứ giả đến Phúc Kiến, Giang Tây thuyết phục, muốn mượn đường, sau đó, lại nghênh ngang mời chào xưởng thuyền chế tạo hải thuyền, ý đồ khai thác đường thủy chuyên chở, thậm chí kéo dài tuyến đường vận chuyển tới tận Đông Doanh (tên cũ của Nhật Bản) —— hiển nhiên là có người tiết lộ tin tức Dung Vận muốn phát triển hải vận.

Nhưng, ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều cho là Tây Nam Vương chuẩn bị hạ thủ với Giang Nam, Trần Hiên Tương với thế nhanh như chớp không kịp bịt tai, tấn công Hồ Quảng.

Phúc Kiến, Giang Tây là đại bản doanh của Cao Đức Lai, mà Hồ Quảng là căn cứ địa của Trương Quyền. Nghe nói, ban đầu sau khi Trương Quyền đoạt quyền Thôi Yên thất bại bỏ mạng, liền bị thân tín bí mật đưa về Trường Sa phủ, giao cho vợ cả gã an táng. Sau đó, Thôi Yên không rõ tung tích, Tân Yến sụp đổ, bộ hạ cũ của Trương Quyền liền ủng lập con Trương Quyền Trương Thuẫn làm lãnh tụ, chiêu binh mãi mã, khống chế Hồ Quảng.

Trương Thuẫn thừa kế tính háo sắc của cha, lại không có thừa kế tài dụng binh như thần. Bình thường còn tốt, một khi ra chiến trường, liền hoàn toàn lộ ra sự bất tài.

Trong chiến dịch cùng Trần Hiên Tương kia, Trương Thuẫn mới vừa cưỡi ngựa ra trận, liền bị dọa hồn rời khỏi xác, rõ ràng chung quanh đều là thân tín bảo vệ gã, còn quỷ khóc sói tru thảm hơn bất cứ ai khác, đả kích sĩ khí nghiêm trọng, khiến cho phe mình tan rã tháo chạy, sống chết không chịu ra chiến trường nữa. Mặc dù bị mẹ gã hết uy hiếp lại dụ dỗ, được người khiêng lên một lần, nhưng không tới thời gian một nén nhang, bởi vì giục ngựa chạy trốn, bị địch nhân bắn trúng cần cổ, tính mạng nguy hiểm, lại được khiêng xuống.

Chủ soái vừa chết một cái, lòng quân liền tan rã, mắt thấy đã mất thế, vợ cả Trương Quyền, Tịch thị quyết định thật nhanh, mở cổng thành đầu hàng, còn giả mù sa mưa nói Trần Hiên Tương là vương giả chi sư, mặc dù mình là mẹ ruột Trương Thuẫn, nhưng rất thất vọng đối với việc gã ức hiếp dân chúng, một mực vì tình mẹ con mới chịu đựng đến nay. Tây Nam Vương đến thật sự là mang tới ánh sáng hạnh phúc cho bách tính Hồ Quảng.

Đại khái là khi gặp mặt lời nói quả thực quá mức buồn nôn, Trần Hiên Tương nổi da gà toàn thân chẳng những bỏ qua cho bà, còn phong bà là Ngạc Quốc phu nhân.

Tịch thị có qua có lại, lập tức trả lời bằng một bức thư cảm ơn hết sức thành khẩn, nói thân phận mình thấp kém, khó có thể nhận vinh dự này, nhưng, nếu như Tây Nam Vương đồng ý để cho mình phục vụ bên người, như vậy, bản thân bà nhiễm long khí rồi mới miễn cưỡng nhận nổi danh hàm như vậy.

Trần Hiên Tương đồng ý thỉnh cầu di cư đến Quảng Châu của bà. Theo Tịch thị đến Quảng Châu còn có ba mươi nam sủng của bà, trong đó dung mạo anh em Mã thị nổi bật nhất. Bà biết Trần Hiên Tương thích nam sắc, mượn cớ tiến cử bọn họ cho gã, rất nhanh liền được thu dùng.

Như vậy, Hồ Quảng chính thức quy thuộc Tây Nam Vương. Thế lực của gã rốt cuộc bộc lộ rõ, sánh ngang cùng Yến triều ở phương Bắc.

Không thể không nói, chiêu giết gà dọa khỉ, cách sơn đả ngưu này của Trần Hiên Tương  ra đòn cực hiệu quả. Rất nhiều Giang Nam thế gia muốn phụ thuộc vào Dung gia thấy vậy, rối rít quay đầu lấy lòng ba nhà Ngô, Phòng, Cổ, muốn ngồi ké đội ngũ một bước lên mây này của Tây Nam Vương.

Để ổn định thế cục, Dung Vận quyết định đi sứ Phúc Kiến, Giang Tây. So với Giang Chiết, khu vực chân chính bị dọa cho mất mật hẳn là bọn họ, hai khu vực tiếp giáp. Nhất là Giang Tây, bị Quảng Châu cùng Hồ Quảng hai mặt giáp công, hết sức bị động. Trước khi Giang Chiết huấn luyện được một đội ngũ đủ để càn quét thiên hạ, hắn phải đoàn kết hết thảy lực lượng có thể đoàn kết.

"Chủ công chuẩn bị phái người nào đi?" Đàm Thúc hứng thú bừng bừng nhìn hắn, chỉ thiếu nước viết lên mặt "Chọn ta chọn ta".

Dung Vận nói: "Ta."

Những người khác đều giật mình. Đàm Thúc vội nói: "Vạn vạn không thể! Chủ công thân thể ngàn vàng, há có thể một mình vào nơi nguy hiểm."

Dung Vận cười híp mắt nhìn về phía Trần Trí dự thính kiêm ăn điểm tâm: "Ta dĩ nhiên không phải đi một mình, sư phụ sẽ đi cùng ta."

Trần Trí: "…" Hoài nghi hắn trừ mình ra, còn có một sư phụ nào đó sẽ đi cùng hắn.

Những người khác vẫn không đồng ý.

Không phải là không tín nhiệm Trần Trí, mà là vô cùng không tín nhiệm Trần Trí, nhất là những người mục kích chính mắt nhìn thấy y từ trên nóc nhà rớt xuống, thật sự là đã đập hào quang thần tiên trong lòng nát đến không thể nát hơn nữa.

Một người lên nóc nhà cũng đứng không vững, làm sao có thể khiến bọn họ tin tưởng có thể trợ giúp Dung Vận ở Phúc Kiến, Giang Tây đứng vững gót chân được cơ chứ?

Đàm Thúc là người duy nhất ủng hộ Trần Trí: "Ta có thể mang hành lý giúp Trần tiên nhân."

Hắn đổi một cái cớ khác, Dung Vận nói không chừng còn có thể cân nhắc một chút, cướp việc làm thì nhất định nửa cơ hội cũng không thể cho! Hắn nói: "Có chuyện đệ tử phụ giúp thầy, làm sao có thể làm phiền đến người khác? Huống chi sau khi ta đi, Dung gia cần người trấn giữ, Chi Nguyên là người duy nhất ta tin chọn."

Rất nhiều người đều đang quan sát xem công tử hai nhà Hồ, Lâm, ai là thân tín đệ nhất bên người Dung Vận, hôm nay xem ra, là Lâm Chi Nguyên không thể nghi ngờ. Hồ Niệm Tâm đi Minh Châu có thể nói là ủy thác trách nhiệm nặng nề, cũng có thể nói là trục xuất khỏi biên cảnh, tùy cách nhìn của mỗi người.

Dung Vận nói: "Lần này xuất hành, là hành động bí mật, hy vọng chư vị giữ bí mật."

Những người khác không ngừng vội vàng đồng ý.

Trần Trí nháy mắt với Đàm Thúc, ý bảo hắn coi chừng những người bên cạnh, Đàm Thúc hiểu ý gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!