Chương 44: Xưng đế chi lộ (4)

Dịch: Phong Bụi

"Hôn sự của con không thành rồi."

Sau khi sinh nhật, cục diện hỗn loạn của Giang Nam dần dần trong sáng. Biểu hiện của Tri phủ Kim Lăng, Hàng Châu trong yến hội đã chứng thực địa vị đệ nhất Giang Nam của Dung gia, không nghi ngờ chút nào, chỉ cần Dung Vận không xảy ra việc ngoài dự liệu, tương lai Giang Nam chính là thiên hạ của Dung gia. Tin tức Ngô gia, Phòng gia mang con gái tham dự nhưng bị đối xử lạnh lùng cũng truyền khắp các thành, được hai nhà gợi ra suy nghĩ, các thế gia nhờ mai, làm mai chen chúc tới, thiếu chút nữa đạp hỏng bậc cửa Dung gia.

Điều kỳ quái chính là, người tới cửa làm mai không dưới ba mươi, nhưng không nhà nào bị cự tuyệt, ai cũng nhận được câu trả lời là gia chủ tuổi tác còn nhỏ, còn phải xem xem.

"Phải xem xem" ba chữ quả thực ý tứ sâu xa —— nếu là từ chối, hoàn toàn có thể nói mấy năm gần đây tạm không cân nhắc, định một thời hạn ra, để cho người ta tạm thôi tâm tư đó đi. " Phải xem xem " thì không giống thế, có thể là phải xem xem hoạch định nhân sinh thế nào, cũng có thể là phải xem xem tiểu thư các nhà.

Sau khi Ngô, Phòng hai nhà biết được, cũng không để ý dè đặt, vội vàng thúc giục người làm mai lúc trước đã bàn tới cửa, quả nhiên cũng nhận được đãi ngộ như vậy.

Trong lúc nhất thời, lời đồn đãi thiếu gia Dung gia có ý lấy vợ lan truyền nhanh chóng, huyên náo mưa gió cả thành. Phố lớn hẻm nhỏ, tần lầu sở quán, khắp nơi bàn bạc náo nhiệt.

Chỉ có một nơi không nói tiếng nào về chuyện này ——

Dung gia.

Sau sinh nhật Dung Vận, y liền thường xuyên du đãng bên ngoài, đến tối mới trở về, tự nhiên biết tin tức bên ngoài truyền lưu. Nói không hiếu kỳ, đó là gạt người. Nhưng, sau đêm đó, giữa y cùng Dung Vận tựa như có thêm một tầng băng mỏng không nhìn thấy nhưng sờ thấy.

Lúc nói chuyện, miếng băng mỏng dựng ở chính giữa, hai bên đều có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo, nhưng không dám đụng chạm, rất sợ đụng vỡ.

Lúc ở bên, miếng băng mỏng nằm ở dưới chân, mỗi một bước đều đi dè đặt.

Loại không khí đè nén này, Trần Trí chỉ từng cảm nhận được ở triều đình Nam Tề, không ngờ tuổi tác lớn thế này, đã làm tiên nhân, còn phải xem sắc mặt của học trò mình.

Đàm Thúc thấy quan hệ hai người gượng gạo, cố ý mang theo rượu đến thăm y.

Trần Trí mời hắn lên chỗ ngồi nhỏ trên nóc nhà.

Đang lúc mặt trời ngã về tây, ánh chiều tà đầy trời.

Những đám mây màu hồng, cam, tím, đỏ như gấm lụa sặc sỡ, che hơn nửa bầu trời, chỉ để lại phía đông một miếng trắng xám nhạt nhỏ.

Nhưng tâm tình Trần Trí lúc này lại giống như khoảnh trắng xám nhạt kia, cho dù thế giới rực rỡ tươi đẹp dường nào, cũng không liên quan đến y.

Đàm Thúc thấy y một hơi uống cạn nửa chai rượu của mình, vội vàng đoạt chai rượu lại: "Đây là Thiệu Hưng Hoa Điêu, trộm từ dưới gầm giường của cha ta, ta còn chưa uống đấy, ngươi cũng không thể uống cạn một hơi." Hắn cúi đầu nhấp một hớp nhỏ, thỏa mãn than thở, nghiêng đầu thấy Trần Trí không nói tiếng nào nhìn mình chằm chằm, ánh mắt phức tạp mà ưu buồn, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, không thể làm gì khác hơn là đưa chai rượu trở về, "Ngươi muốn uống như vậy liền nói thẳng, nhìn ta như vậy, ta thật… thật rất ngượng ngùng."

Trần Trí nhận lấy chai rượu, nhưng không có lập tức uống: "Ngươi và Lâm lão gia ở chung rất hòa thuận nhỉ."

Đàm Thúc nói: "Một đời cha con, duyên phận hiếm có. Người phàm không phải có câu nói này sao? Người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình." Hắn khẽ thở dài, "Nếu người đã không phải là cỏ cây, làm sao biết cỏ cây vô tình?"

Trần Trí cảm khái gật gật đầu, chợt tiến tới, có chút ngượng ngùng hỏi: "Ta vẫn chưa hỏi ngươi, ngươi tu luyện thành tinh thế nào? Ờ thì, nếu tưới nước tiên cho hoa quỳnh, nó có thể tu luyện thành người giống như ngươi hay không?"

Đàm Thúc bị làm khó, cẩn thận suy nghĩ một hồi nói: "Ta cũng không biết. Sau khi ta sinh ra linh thức, liền học được cách hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, hấp thu mấy ngàn năm, có một ngày đột nhiên cảm thấy cả người nóng lên, linh lực trong cơ thể giống như lao ra từ trong thân thể, rất khó chịu. Ta trước kia thấy người phàm lúc khó chịu, sẽ nằm lăn lộn trên mặt đất, liền học theo động tác của người lăn lộn, ai ngờ đột nhiên biến thành người."

Trần Trí vừa nghe sau sinh ra linh thức còn phải hấp thu tinh hoa nhật nguyệt mấy ngàn năm liền từ bỏ ý định: "Xem ra, ta đời này không thấy được hoa quỳnh nở hoa rồi."

Đàm Thúc mặt hơi đỏ lên: "Ngươi nhìn hoa quỳnh nở hoa làm gì?"

Trần Trí nói: "Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra ta là một người yêu hoa sao?"

Đàm Thúc hai cái tay vặn vẹo một chút ở trước ngực, đột nhiên đoạt lấy chai rượu trong tay Trần Trí, hung hăng uống một hớp, nói: "Cho ngươi nhìn cũng được." Không đợi Trần Trí vui mừng, liền ngượng ngùng nói, "Sau khi kết thành tiên lữ liền có thể nhìn được."

"… Hả!"

Trần Trí chịu đầy kinh sợ nhất thời không ngồi vững vàng, trượt chân một cái, từ trên nóc nhà té xuống.

Đối với một vị thần tiên mà nói, té rớt từ nóc nhà quả thực không tính là chuyện lớn, dẫu sao, ban đầu y từ trên trời té xuống, cũng chỉ là "bẹp" một tiếng, hình dáng rơi xuống đất còn nguyên vẹn hơn so với cứt chim. Thế nhưng, khi y rơi xuống đất, có không ít người vây xem.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!