Chương 41: Xưng đế chi lộ (1)

Dịch: Phong Bụi

"Con bắt được sư phụ rồi!"

Trần Trí uyển chuyển bày tỏ Dung Vận cũng không tin coi bói, còn bày ra kinh nghiệm thất bại mình gặp phải ở chân núi Tứ Minh coi như tham khảo.

Đàm Thúc nghe rất nghiêm túc, tổng kết kinh nghiệm từ thất bại, càng tự tin hơn: "Đa tạ Trần tiên hữu chỉ điểm, ta sẽ tính toán chu đáo. Ngày xưa Hồ Việt cũng không tin số mạng, về sau cũng bị ta thuyết phục rồi."

Trần Trí còn muốn khuyên nữa, liền bị Đàm Thúc dùng ánh mắt ngượng ngùng chớp chớp nhìn chăm chú.

"… Vậy ngươi tiết lộ trước cho ta biết, để chuẩn bị kế hoạch chu đáo?"

Đàm Thúc nói: "Xuất hiện bất ngờ, mới có điều kinh hỷ."

Trần Trí: "…" Kinh hỷ cùng kinh sợ, chẳng qua chỉ kém nhau một chữ.

Trần Trí trở lại từ biệt viện Lâm gia, tâm sự nặng nề.

Dung Vận ở nhà nhìn gương luyện tập bày vẻ mặt hồi lâu vừa nhìn thấy thần sắc ngưng trọng của y, lập tức phá hỏng hết công sức, cất bước dài chạy tới ôm eo, vừa giận vừa sợ hỏi: "Sư phụ! Ai khi dễ Người? Ai chọc Người tức giận? Nói cho con, con trả thù cho Người!"

Trần Trí cúi đầu nhìn cái đầu dần dần đã có thể chạm đến cằm mình, hơi quẫy người một cái: "Ngươi buông ta ra trước rồi từ từ nói."

Dung Vận ngẩng đầu, mặt đầy vẻ sắp khóc: "Sư phụ, Người cho dù tức giận, cũng không thể tức giận trên người con."

Trần Trí: "?" Kế tiếp sau Đậu Nga, có thể phải xuất hiện một cái Trần Nga.

Dung Vận nói: "Người trước kia đều để cho con ôm."

Trần Trí rõ ràng cảm nhận được cánh tay bên hông càng ngày càng thô tráng hữu lực, bất đắc dĩ nói: "Khi đó ngươi còn nhỏ, bây giờ trưởng thành rồi."

Dung Vận nói: "Mấy ngày trước Người còn để cho con ôm! Giờ mới có mấy ngày, con ăn cái gì mà trưởng thành rồi?" Ủy khuất đến mức miệng cũng trề cả ra, cố gắng lộ ra dáng vẻ chưa hết ngây thơ.

Nhưng mà…

Hắn dùng là…

Khuôn mặt của Thôi Yên.

Hiệu quả cũng có chút kinh sợ.

Trần Trí ngẩng đầu lên, hướng về mặt trời phía tây, thở một hơi thật dài.

Dung Vận ôm y tiếp tục hỏi:

"Sư phụ, Người đi Lâm gia làm cái gì?" Dò xét.

"Có phải Lâm Chi Nguyên khiến Người bực mình hay không?" Tức giận.

"Hai người mới vừa gặp mặt không phải còn tay trong tay sao?" Buồn rầu.

"… Sư phụ?" Nghi ngờ.

Chỉ trong mấy câu nói ngắn ngủi, các loại cảm xúc chuyển đổi không chút dấu vết.

Trần Trí bất đắc dĩ nói: "Không có. Ta cùng Lâm huynh nói chuyện hết sức vui vẻ."

Cụm từ "hết sức vui vẻ" đâm vào tim Dung Vận. Hắn không khỏi nghĩ: Mình cùng sư phụ ở cùng nhau lâu như vậy, sư phụ có vui vẻ không? Cho dù là vui vẻ, lại có hết sức vui vẻ hay không? Càng nghĩ càng trăn trở, kiêng kỵ đối với Lâm Chi Nguyên tăng lên thành căm ghét, bề ngoài thì không để lọt bất cứ điều gì, cười híp mắt nói: "Sư phụ vui vẻ là tốt rồi."

Trần Trí tuy cảm thấy diễn biến tâm tư hắn khác thường, nhưng mà, diễn biến tâm tư hắn thường xuyên khác thường, cũng không để ở trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!