Chương 40: Sư đồ Chi tình (10)

Dịch: Phong Bụi

"Sư phụ, con nhớ Người."

Bề ngoài càng bình tĩnh, dưới đáy càng mãnh liệt.

Dung Vận sau khi xuống núi như mãnh hổ xuổng chuồng, mặc dù đối với y vẫn tôn kính như cũ, nhưng tác phong lão luyện tàn nhẫn giống Thôi Yên kiếp trước như đúc. Y rất sợ mình một khi không để ý, lại bước vào vết xe đổ của kiếp trước. Y dè dặt hỏi: "Ngươi không hỏi ta sao lại biết sao?"

Dung Vận vốn muốn nói, sư phụ và Mai Số Cung chủ mật đàm lâu như vậy, hơn phân nửa là người kia nói. Nhưng lời đến khóe miệng, tâm tư chuyển một cái, khéo léo nói: "Lời sư phụ nói con đều tin."

Lời này nghe rất dễ chịu, Trần Trí nói đơn giản ngọn nguồn một lần, nhưng giấu thân phận tiên nhân của mình, chỉ nói sau khi cùng Mai Nhược Tuyết luận đạo, mới gặp mà như đã quen từ lâu.

Dung Vận trong bụng hơi ghen: "Mai Cung chủ thật có phúc, có thể được sư phụ xem trọng." So sánh với sự lạnh lùng của Trần Trí mình lúc lên núi, càng cảm thấy ra ủy khuất, hai  gò má theo ngày tháng dần hình thành đường nét rõ ràng đột nhiên liền phồng thành hai quả bóng.

Trần Trí đưa ngón tay ra "bụp" một cái đâm vỡ một quả: "Ngươi bây giờ có tính toán gì?"

Dung Vận xấu hổ vì sự thất lễ mới vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, lại nói ra lời vô cùng lãnh khốc: "Dĩ nhiên phải trả thù rửa hận rồi, bắt ông ta đền mạng." Sợ sư phụ trách hắn lòng dạ ác độc, lại bổ sung, "Oan có đầu nợ có chủ, con sẽ không vạ lây người vô tội."

Lời như vậy tuyệt đối sẽ không nghe thấy từ miệng Thôi Yên, Trần Trí cảm động vạn phần, hẳn là đời này sự giáo dục của mình vẫn là rất thành công. Y hỏi: "Ngươi chuẩn bị báo thù thế nào?"

Dung Vận nói: "Con vốn lên kế hoạch dùng mấy năm khích bác các đại thế gia loạn đấu, nay thì có thể rảnh tay chuyên tâm dồn chí đối phó Hồ Việt rồi."

Trần Trí vẫn không yên tâm: "Ngươi định đối phó ông ta thế nào?"

Dung Vận nói: "Ông ta ban đầu đối phó cha con thế nào, con liền đối phó ông ta như thế. Dựa vào gia tài Dung gia, lấy một cái mạng mà thôi, có gì khó khăn."

Nghe hắn muốn dùng loại phương pháp đơn giản mà thô bạo này, Trần Trí ngược lại yên tâm. Cái loại phương pháp hại người quanh co vòng vo, thường thường sẽ có hiệu quả bất ngờ ngoài ý muốn—— xấu tốt khó nói.

Trần Trí lại nghĩ đến kế hoạch hắn vốn muốn khiến cho thế gia nội loạn, không khỏi tò mò rốt cuộc là kế hoạch như thế nào.

Nói đến chỗ này, Dung Vận có chút hưng phấn: "Nhờ sư phụ, con mới có thể nghĩ ra cái chủ ý này đấy."

Cái danh đồng mưu oan uổng này không gánh có được không?

Trần Trí oan uổng cười có chút khổ sở: "Sao lại nói thế?"

"Sư phụ không cần lo lắng, đệ tử sẽ không hại Người, sẽ bảo vệ Người thật tốt, cũng tuyệt sẽ không để cho bọn họ biết tin tức Trần Hiên Tương thích nam sắc là sư phụ nói cho con." Dung Vận như thể trấn an nắm lấy tay y.

Vai trò sư đồ như thể đổi chỗ rồi.

Trần Trí không dấu vết rút tay ra, vuốt ve đầu hắn: "Ừm, ngươi định tận dụng tin tức này như thế nào?"

Dung Vận cười nói: "Đại tiểu thư Ngô gia có thể thuận lợi vào ở Tây Nam Vương phủ là nhờ phúc những thế gia khác không có tiểu thư dòng chính tuổi tác phù hợp cạnh tranh, nhưng đổi thành nam sắc lại khác. Dù sao không thể nào làm Vương phi, con trai thứ dòng thứ đều có thể đưa đi. Tin tưởng không ai lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Mấy ngày trước con đã lan tin này ra, tin tưởng không lâu nữa sẽ có kết quả."

Không ngờ nhanh như vậy đã có hành động.

Trần Trí nghe mà trợn mắt hốc mồm: "Ngươi không sợ tin tức của ta không chính xác sao?"

Dung Vận ôn nhu nói: "Vậy cũng không quan trọng. Con mượn miệng những thương nhân hành tẩu Tây Nam, sẽ không ai hoài nghi chúng ta. Cho dù là giả, cũng đủ khiến bọn họ bị dày vò một trận rồi."

Chiêu khích bác ly gián này sử dụng không chút dấu vết.

Trần Trí tò mò hỏi: "Những thứ này rốt cuộc ngươi học được từ nơi nào?"

Dung Vận căng thẳng: "Sư phụ không thích sao?"

"Cũng không phải." Dù sao cũng là hoàng đế tương lai, không có một chút lòng dạ, ngược lại làm cho người ta không yên tâm. Chẳng qua là làm sư phụ, tâm kế lại kém hơn đồ đệ của mình, thật sự là… Nghĩ đến hắn là Thôi Yên, lại cảm thấy chuyện như vậy là đương nhiên."Ta chẳng qua là thấy kỳ lạ."

Dung Vận nói: "Con học được từ sách của sư phụ." Đây chỉ là một phần, ngoài ra trước bảy tuổi, cha hắn đã để cho hắn tham dự một phần vào việc xử lý công việc buôn bán, khi đó không hiểu, nhưng thường nghe thường thấy nên nhớ cũng không ít, đến ngày sau đọc sách, liền dần dần thấu hiểu quán thông. Giấu không nói, chỉ là để tăng cường sự dính líu giữa mình và sư phụ, khiến cho y dù vui dù giận cũng không thể phủi sạch quan hệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!