Chương 39: Sư đồ Chi tình (9)

Dịch: Phong Bụi

"Cám ơn sư phụ, con biết rồi."

Nói tới tranh chấp giữa Dung gia và La gia, thì phải bàn từ tổ tiên bọn họ bàn về. Tám đời trở về trước, bọn họ từng là người một nhà.

Lão tổ La gia là con trai thứ Dung gia, bởi vì gia đạo Dung gia sa sút, bị đưa qua kế tục cho nhà giàu mới nổi họ La, một mực để bụng. Chờ sau khi trưởng bối La gia qua đời, thì trở lại nhận tổ quy tông, tiếng đẹp là "Thừa kế hương khói hai nhà". Con cháu Dung gia vẫn chưa chết hết cơ mà, cần một con trai thứ đã đổi họ ngoài chạy tới thừa kế hương khói? Dung gia giận đến một phật xuất thế hai phật thăng thiên.

Điều càng làm cho người ta tức giận vẫn ở phía sau, để cho tiện cúng tế, dựa vào việc La gia không người, Dung gia thế yếu, ông ta dứt khoát xếp bài vị của tổ tiên La gia đến gần từ đường Dung gia.

Dung gia tất nhiên không muốn, nhưng tình thế người không thể quyết định được, biết làm thế nào?

Con trai trưởng Dung gia lòng dạ ác độc, cắn răng cưới con gái Tri phủ lớn hơn mình mười tuổi, ở nhà thủ tiết, mượn thế lên, lần nữa đuổi tổ tiên La gia từ trong từ đường ra… Nói dễ nghe là mời đi ra ngoài.

Lão tổ La gia không cam lòng, mua miếng đất đối diện từ đường Dung gia, xây lên một từ đường La Dung. Thật là tương đối khiến người ta bực mình.

Mối ân oán này dây dưa trăm năm, cho đến khi Dung gia ngày càng mạnh mẽ, con cháu La gia mới rụt cổ lại. Chẳng qua là gần đây Dung gia không chịu tài trợ Tây Nam Vương, đắc tội những thế gia khác, bọn họ muốn liên thủ cho ông một bài học, âm thầm xúi giục La gia gây chuyện, mới dẫn tới thảm án này.

Hôm nay, Dung gia một bên bị hại lại bị yêu cầu giải quyết tiếp cùng bên gây hại, có thể thấy lòng phán xét đã thiên vị đến không biên giới rồi.

Nhưng mà, đối mặt với việc gây khó khăn thế tới ào ạt này, Dung Vận ung dung mỉm cười, bày sự thật, nói phải trái, thậm chí lấy bản dập gia phả ra, chỉ ra tổ tiên La gia đích xác đã bị gạch tên khỏi gia phả Dung gia, đã là người ngoài họ.

So sánh ra, người La gia chỉ có thể cãi chày cãi cối.

Dây dưa cho tới trưa, La gia bại trận, gia chủ Phòng gia lúc này ngừng vụ tranh luận này lại, nói: "Giờ không còn sớm, ta đã chuẩn bị rượu và thức ăn, mời chư vị nhập tiệc, có lời chúng ta để lúc sau nói tiếp."

Dung Vận chưa thỏa mãn liếm liếm môi, ngoan ngoãn nhìn Trần Trí bên người, đầy vẻ lời của thầy là mệnh lệnh.

Trần Trí sống lưng thẳng tắp, theo bản năng muốn vuốt râu một cái, đến khi tay đặt trên cằm mới nhớ ra mình không có râu, không thể làm gì khác hơn là chuyển gãi gãi cằm: "Thịnh tình đưa ra, từ chối là bất kính."

Gia chủ Phòng gia ánh mắt hơi sáng, cười híp mắt dẫn tất cả mọi người nhập tiệc.

Lúc mọi người nối đuôi mà vào, Hồ Niệm Tâm chậm lại bước chân, cố ý hướng về phía Trần Trí ra hiệu bằng mắt rằng "cẩn thận đề phòng ".

Trần Trí mới nhìn một cái, liền bị Dung Vận kéo tay áo lại.

Dung Vận nhỏ giọng nói: "Hắn tâm địa khó dò, sư phụ cẩn thận."

Người ta có lòng tốt nhắc nhở, làm sao lại thành tâm địa khó dò rồi? Trần Trí không đồng ý nhướng mày.

Dung Vận nói: "Hắn nếu như biết bên trong có nguy hiểm, hôm qua đã nên báo cho chúng ta biết rồi. Hắn nếu như không biết, đó chính là tay không bắt sói quý, không cần làm gì mà nhận được sự cảm kích của chúng ta."

Trần Trí hiếu kỳ hỏi: "Trong đầu của ngươi sao lại có nhiều suy nghĩ như vậy?" Mấy năm này ở trên núi, chỉ có hai người bọn họ, làm sao thai nghén ra nhiều cảm ngộ về tranh đấu như vậy?

Dung Vận hốc mắt liền đỏ, miệng liền mếu…

"Ngừng! Ta không phải đang trách ngươi." Trần Trí rất sợ hắn khóc ngay trước mặt mọi người, vội vàng dỗ hắn, "Ta đang khen ngươi thiên phú dị bẩm."

Dung Vận không hề tin: "Sư phụ không thích con nữa rồi."

Trần Trí muốn nói, ta từng nói thích ngươi lúc nào, có điều những lời này nói ra, cái túi khóc nhỏ này sẽ khóc ngay lập tức, không thể làm gì khác hơn là mỉm cười nói: "Làm gì có chuyện đó. Vi sư chỉ có một mình ngươi là học trò thôi." Một học trò đã phải bận tâm như vậy, nhiều thêm mấy đứa nhất định sẽ lao lực mà chết.

Dung Vận thở phào một cái hỏi: "Vậy con vĩnh viễn là đồ đệ duy nhất của sư phụ sao?"

Được voi đòi tiên hả, Trần Trí vỗ vỗ đầu hắn, hàm hồ nói: "Xem biểu hiện của ngươi."

Dung Vận không nhận được câu trả lời khẳng định, trong lòng thất vọng tràn trề, nhưng lại nhớ tới những năm này mình từ "Bị sư phụ ghét" từng bước một đi về phía "Được sư phụ thích", lại lần nữa tràn đầy lòng tin.

Hai người dừng lại quá lâu ở phía sau, gia chủ Phòng gia không nhịn được đi ra kéo bọn hắn đi vào: "Dung tiểu đệ không nên khách khí, cứ coi như nhà mình, có cái gì không đủ cứ việc nói."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!