Dịch: Phong Bụi
"Đây là một con đường dài đằng đẵng mà gian nan, sư phụ nguyện ý đi cùng con chứ?"
Không thể dùng lý lẽ và lợi ích, vậy thì dùng tình để cảm động hắn.
Trần Trí dời đến bên cửa sổ, hơi ngửa đầu, phiền muộn nhìn áng mây trắng góc trời, thở dài hỏi: "Nếu là để hoàn thành tâm nguyện của vi sư thì sao?"
Một khi dính dáng đến sư phụ, thái độ Dung Vận lập tức thay đổi: "Sư phụ muốn làm hoàng đế? Đồ nhi làm tướng quân cho Người, giúp Người đánh giặc!"
"…" Trần Trí nói: "Vi sư già rồi."
Dung Vận nhào qua, ôm lấy eo Trần Trí: "Không, sư phụ tuổi trẻ lực tráng, đang ở độ tuổi tốt nhất!"
"…" Trần Trí nói: "Có phải không nghe lời hay không? Bảo ngươi làm thì ngươi phải làm! Bây giờ đi ăn cơm trước… Đừng nói, không nghe!"
Dung Vận say rượu, đi không thăng bằng, Trần Trí liền bảo tiểu nhị đưa thức ăn vào trong phòng.
Lúc ăn cơm, ánh mắt Dung Vận liên tục nhìn về phía Trần Trí.
Trần Trí làm như không thấy.
Dung Vận rốt cuộc không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, Người tại sao lập chí thống nhất thiên hạ vậy?"
Trần Trí nghiêm túc nói: "Bởi vì ta họ Trần."
Dung Vận trầm mặc một hồi nói: "Sư phụ tin tưởng lời của vị thầy tướng số kia nói sao? Ừm, thật ra thì con cũng cảm thấy thật có lý. Được rồi, sư phụ, Người cứ làm đi, con sẽ ủng hộ Người."
Loại giọng dỗ trẻ con này, sau khi y mười sáu tuổi thì chưa từng nghe qua rồi. Trần Trí hít một hơi nói: "Thật ra thì, ta là hậu nhân của hoàng thất Trần triều." Không nghĩ tới, vòng vo một vòng đến cuối cùng, lại lợi dụng Trần Ứng Khác.
Dung Vận khiếp sợ há to mồm.
Trần Trí nói: "Thôi Yên vào kinh, Bệ hạ vì để lưu lại hương khói, len lén đưa ta đi." Nói dối ngay trước mặt Thôi Yên chuyển thế, thật sự là… Có loại cảm giác sảng khoái vô hình.
Dung Vận hỏi: "Vậy Người vì sao không nương nhờ Tây Nam Vương? Hắn luôn muốn lật đổ Yến triều." Tây Nam Vương trong lời hắn là Trần Hiên Tương đã thừa kế Vương tước.
Người thân thích này Trần Trí không thể làm gì khác hơn là bóp mũi nhận bừa: " Tây Nam Vương năm đó lấy danh "Cần vương", sự thật là "Đoạt vị", ta cùng hắn đạo bất đồng bất tương vi mưu."
Dung Vận vẫn không nghĩ ra: "Đã như vậy, sư phụ hẳn nên tự mình cướp lấy thiên hạ mới đúng."
Đúng vậy…
Trần Trí cũng có chút không nghĩ ra, càng không hiểu là ý nghĩ của một đứa trẻ mười ba tuổi vì sao rõ ràng như vậy. Y không thể làm gì khác hơn là tiếp tục làm rõ: "Năm đó sư phụ nói ta lệ khí quá nặng, vốn không muốn thu nhận, vì vậy ta đã đưa ra lời thề, đời này kiếp này, tuyệt không tham dự đến việc phân tranh thiên hạ, nếu vi phạm lời thề này…"
Dung Vận che miệng y không cho nói nữa: "Sư phụ, con biết rồi, ngươi đừng nói nữa, thần tiên sẽ nghe được, chúng ta đừng nhắc nhở bọn họ."
Trần Trí vuốt ve đầu hắn: "Cho nên, cái gánh nặng này vi sư chỉ có thể giao cho ngươi."
Dung Vận rất cảm động, có điều sự chú ý hiển nhiên không ở trong chuyện này: "Sư phụ, Người cũng có sư phụ à."
" Ừ, dĩ nhiên."
"Vậy sư phụ của sư phụ là người thế nào?"
"… Ngài là Thượng Dương quan quan chủ." Nhiệm vụ lần trước mặc dù thất bại, nhưng lưu lại rất nhiều di sản trên phương diện thiết lập nhân vật.
Dung Vận tâm tình có chút mất mác: "Con cho tới bây giờ chưa từng được gặp sư công."
Trần Trí nói: "Sư phụ Ngài ấy… dạo chơi tứ hải, ta cũng đã rất lâu không gặp rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!