Dịch: Phong Bụi
"Bởi vì ngươi là học trò của ta, phải nghe ta, bảo ngươi làm thì ngươi phải làm!"
Mỗi lần từ trên trời xuống, Trần Trí đều cảm giác là một bản thân hoàn toàn mới, góc độ nhìn nhận thế giới cũng không giống nhau nữa. Lần trước còn là một tiên nhân, bây giờ đã là một biến thái! Linh chi lộ nhét vào trong ngực quá có cảm giác chân thực.
Nói thật, đồng ý đổi chác, cám dỗ của linh chi lộ chỉ có thể chiếm một phần nguyên nhân rất nhỏ… Y kiên quyết không thừa nhận mình thích "trêu hoa ghẹo nguyệt" đến mức không chịu nổi cám dỗ, một phần lớn là muốn hoàn thành nhiệm vụ nhanh một chút, sau đó làm một tiên nhân đích thực trên cao thật cao, khoanh tay đứng nhìn.
Chủ ý đã quyết, Trần Trí nói làm là làm, thừa đêm tối âm thầm tiến vào phòng Dung Vận.
Dung Vận hai tay ôm ngực, ngửa mặt ngủ ngay ngắn.
Trần Trí đi loanh quanh ở mép giường hắn, tựa hồ tìm góc độ hạ thủ.
Gương mặt… bình thường cũng bóp, gương mặt bụ bẫm của Dung Vận còn lưu lại đến bây giờ, không thể không kể đến công sức của y.
Tay… Mình thỉnh thoảng cũng nắm một lần, Dung Vận đều vui mừng hết sức, không biết ai lợi dụng ai.
Còn bắp đùi thì… Mình cũng không phải là nha hoàn, còn nửa đêm tới phục vụ bóp chân!
Trần Trí khẽ cắn răng, quyết định trực tiếp bóp mông! Y từ từ rút chăn từ dưới cánh tay Dung Vận ra, vén lên, sau đó dừng lại ở giữa không trung…
Dung Vận giả bộ ngủ cũng không nhịn được, mở mắt ra, Trần Trí đột nhiên buông chăn xuống, trái trái phải phải ghém gọn, quay đầu liền chạy mất.
Dung Vận: "…" Thì ra sư phụ nửa đêm sẽ tới giúp mình ghém chăn.
Dung Vận đã lâu không cảm nhận được sự quan tâm của người thân, nhất thời lệ nóng lưng tròng, cảm động hết sức.
Trần Trí đã lâu không chạy lên thiên đình với phương thức chạy tè ra quần, đoạt lấy Giai Vô đang đứng trước mặt Hàn Khanh, quay đầu chạy ra một luồng bụi vàng cuồn cuộn.
Hàn Khanh thật vất vả mới lấy được dũng khí chạy tới: "?"
Hàn Khanh một câu cũng không kịp nói: "…"
Hàn Khanh tức giận: "!"
Trần Trí cướp người xong mới phản ứng lại, lúng túng nhìn Giai Vô vẫn cứ rất thản nhiên, hỏi: "Ta có phải đã quấy rầy chuyện tốt của ngươi rồi hay không?"
Giai Vô vỗ vỗ bả vai y: "Ngươi chuẩn bị bồi thường thế nào?"
Trần Trí móc ra một túi càn khôn vận xui cho hắn.
"…" Giai Vô nói, "Keo kiệt giống như ngươi, cũng được coi là hiếm thấy trên đời đấy." Nói tới nói lui, vẫn cứ nhận.
Trần Trí nói: "Hết cách, người nghèo chí ngắn."
Giai Vô nói: "Chuyến nhiệm vụ này sau khi hoàn thành, có thể nhận được tưởng thưởng phong phú. Hoàng Thiên nha thành lập nhiều năm, của cải tích lũy nha môn bình thường không thể so sánh được. Đến lúc đó, ta mở bảo khố ra, ngươi tùy chọn một món trong đó. Không học được pháp thuật cao thâm, thì tìm một món pháp bảo bản mệnh phòng thân."
Trần Trí sóng mắt không một tia gợn sóng.
Giai Vô than thở: "Cho nên ngươi lại gặp phải phiền toái gì đây?"
Trần Trí kêu gào: "Ta không làm được!"
Giai Vô sóng mắt không một tia gợn sóng.
Trần Trí thái độ dịu lại: "Ta nếu làm được, thì đã không thể tu thành đại công đức viên mãn kim thân, mà là đầu thai làm bọ ngựa rồi."
Giai Vô nói: "Lúc hạ thủ nhủ thầm ở trong lòng đây là Yến Bắc Kiêu Yến Bắc Kiêu Yến Bắc Kiêu…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!