Dịch: Phong Bụi
"Con cũng cản đao cho sư phụ."
Dung Vận lần đầu tiên thấy một hàng thi thể không đầu, bắp chân bị dọa sợ đến mức đánh tỳ bà, nhưng liều mạng cắn nắm tay mình, không dám ho he một tiếng nào.
Trần Trí lục soát thi thể, không tìm được tín vật có thể chứng minh thân phận, đang định đi về, liền nghe sau lưng tên lạnh viu viu, giống như một trận mưa, chi chít bắn tới, lập tức quay đầu bật ra một chữ "định".
Đám mũi tên quỷ dị ngưng trệ một cái chớp mắt trên không trung, rồi loạt xoạt rơi xuống đất.
Trần Trí xốc Dung Vận lên, quay đầu chạy.
Tử sĩ mặc dù bị định thân thuật làm chấn động một chút, nhưng phản ứng đã trải qua huấn luyện khiến cho bọn họ lập tức từ chỗ ẩn thân nhào ra, phát động tấn công.
Kẻ địch từ bốn phương tám hướng tới, Trần Trí ứng phó không kịp, hối hận mới vừa rồi không trực tiếp đằng vân chạy trốn, không thể làm gì khác hơn là dùng định thân thuật làm ngưng làn sóng phía sau trước, lại lấy thân thể bảo vệ Dung Vận.
Đối phương hạ thủ lưu loát, hai bả đao thép đồng thời chém trúng sau lưng. Trần Trí âm thầm vui mừng bọn họ không có trực tiếp chém đầu, lợi dụng sát na trúng đao, lại định được một làn sóng nữa. Người còn lại thấy tình thế không tốt, nhảy đến sau lưng Trần Trí, ngang đao bổ về phía cần cổ.
Trần Trí cảm thấy gáy lạnh, đầu đột nhiên lướt qua một ý niệm: Đại công đức kim thân đầu rớt, là sẽ mọc lại một cái nữa, hay là cái đầu rơi xuống đó sẽ tung tăng gắn trở lại.
Đáng tiếc, thanh đao kia bổ tới chỉ sượt chút qua da, cũng không chém được xuống.
Trần Trí quay đầu, liền thấy người nọ ngực bị thọc cây đao, cán đao ở trong tay Dung Vận.
Dung Vận lần đầu tiên giết người, căng thẳng đến cả người phát run, đến khi Trần Trí cầm tay hắn, mới nhảy cỡn lên tựa như bắn ngược lại, ánh mắt đỏ lên, miệng liền mếu…
Trần Trí quát bảo ngưng lại: "Không cho phép khóc."
Dung Vận "phụt" khóc một chút, lại gắng gượng nhịn lại, giương một đôi mắt rưng rưng nước ánh, vô tội nhìn y.
Trần Trí nói: "Lục soát người, xem xem trên người bọn họ có tín vật gì chứng minh thân phận không."
Dung Vận bị thuận lợi dời sự chú ý đi, chiều cao có hạn, chỉ có thể lục quần người bên cạnh.
Trần Trí thực sự không nỡ nhìn: "Ai lại giấu tín vật ở…"
"Lộp bộp", một miếng thẻ trúc rơi xuống từ trong khố quần của người kia.
…
Dung Vận khom người nhặt thẻ trúc lên, ngẩng đầu nhìn Trần Trí.
Trần Trí mặt cứng ngắc, hồi lâu mới hơi ngoắc ngoắc ngón tay.
Mặc dù động tác của y rất ẩn mật, nhưng Dung Vận lập tức liền phát hiện, hết sức phấn khởi đưa tấm thẻ tới. Thẻ trúc có hình bầu dục, chế tạo tinh xảo, một mặt là hoa văn hoa mai, một mặt viết "Ám ảnh Sơ Hương".
Trừ miếng thẻ trúc này ra, Trần Trí không lục soát được bất kỳ đồ gì nữa, Dung Vận đột nhiên la hoảng lên.
"Chuyện gì?! Ai? Ở nơi nào?" Trần Trí căng thẳng ôm lấy hắn nhìn bốn phía.
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, tử sĩ cứng ngắc, hai bắp đùi trống trơn, lẳng lặng "nhìn" y biểu diễn.
Trần Trí lấy lại tinh thần, quay đầu trừng Dung Vận: "Ngươi lớn tiếng kêu la vớ vẩn cái gì?"
Dung Vận che miệng, nhìn lưng y bị máu tươi nhuộm đỏ, bi thương nói: "Sư phụ, Người… Bị thương rồi."
Trần Trí nói: "Thương nhẹ. Đi, trở về thôi."
Dung Vận chạy bước nhỏ xông tới túm lấy tay y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!