Chương 33: Sư đồ Chi tình (3)

Dịch: Phong Bụi

"Con sẽ ngoan ngoãn rời khỏi nơi này."

Trở lại Tứ Minh, trời tờ mờ sáng, Trần Trí đang chuẩn bị trở về phòng ngủ bù, giữa bóng cây lay động, hai bóng người một lớn một nhỏ đang đung đưa lén la lén lút. Đến gần liền nghe lão quản gia nói: "Chân phải đứng vững, không nên dùng lực cổ tay, dùng lực ở thắt lưng. Nào, một lần nữa."

Dung Vận thở hổn hển hai cái, giơ búa lên, dùng sức chặt vào thân cây.

"Cộp" một tiếng, búa đóng vào trên thân cây.

Lão quản gia khen một câu "Tốt", lau mồ hôi giúp hắn, lại dạy hắn rút búa ra, nhắm ngay vết lõm chém lần nữa.

Trần Trí nhìn một hồi, cảm thấy không thú vị, trở về phòng ngả đầu ngủ, thẳng đến khi mặt trời lên cao ba sào mới tỉnh. Ra cửa thấy một chiếc bàn nhỏ, phía trên bày một bát mì dương xuân, vãi hành lá cắt nhỏ, trông rất ưa nhìn, đáng tiếc để lâu, đã nguội mất. Y vòng qua chiếc bàn nhỏ, đi tới phòng của Dung Vận cùng lão quản gia, hai người đang ngồi đối mặt nhau đọc《 Lục thao 》. Dù sao cũng là quản gia thế gia, lão quản gia bụng cũng có chút học vấn, thỉnh thoảng giảng giải chữ nghĩa.

Trần Trí trở lại thư phòng, rút ra 《 Dưỡng sinh quyết 》cùng《 Quyền pháp cơ sở 》, lại lần nữa trở lại cửa phòng của già trẻ, ho khan một tiếng nói: "Lên lớp nào."

Dung Vận cùng lão quản gia vội vàng từ trong nhà đi ra.

Trần Trí cất《 Dưỡng sinh quyết 》vào trong tay áo, bắt đầu dạy từ 《 Quyền pháp cơ sở 》.

Mặc dù người yếu, nhưng Dung Vận nghị lực mười phần, lần đầu tiên đứng trung bình tấn, nhịn đến đỏ cả mặt cũng chỉ kiên trì được nửa chun trà, nhưng nghỉ ngơi một chút lại đứng, không ngờ thời gian so với lần đầu tiên còn dài hơn chút. Trần Trí nhìn một hồi, trở về phòng đọc sách, chạng vạng tối đi ra, vừa vặn thấy Dung Vận đứng trung bình tấn khuỵu xuống.

Lão quản gia giải thích: "Công tử đứng tấn cả buổi chiều, lần lâu nhất, không sai biệt lắm được một nén nhang rồi."

Trần Trí không cho ý kiến, chỉ phân phó bọn họ buổi tối đến đình ngắm cảnh học thêm giờ.

Hồn phách thuộc âm, ban đêm tu tập là tốt nhất, cho nên Trần Trí để dành 《 Dưỡng sinh quyết 》đến tối truyền thụ. Trước khi phi thăng, y vẫn là người thờ phụng "Bất ngữ quái lực loạn thần", không thông pháp thuật, sau khi phi thăng ngược lại khổ tâm tu luyện rồi, đáng tiếc thiên phú không đủ, tu đi tu lại vẫn là một tên gà mờ, hôm nay trở thành thầy của người ta, không khỏi chột dạ.

Ban đêm gió lớn, Dung Vận mặc bộ quần áo chẽn trắng thuần, đi giày gấm thêu hoa lan, lộ ra đôi cánh tay nhỏ mảnh khảnh, run lẩy bẩy đứng ở trong gió nhìn y. Lão quản gia cho là y truyền thụ bí pháp môn phái, biết điều lánh mặt.

Trần Trí đưa《 Dưỡng sinh quyết 》cho hắn: "Nếu có gì không biết thì hỏi lại."

Trên bàn đá trong đình bày đĩa ngọc, trong đĩa ngọc để dạ minh châu mà Niên Vô Hà tặng. Dung Vận mượn ánh sáng mờ nhạt, tỉ mỉ đọc và tìm hiểu, đọc mấy câu, liền không hiểu: "Sư phụ, đây là chữ gì?"

Trần Trí liếc một cái: "Ly."

Dung Vận yên lặng một hồi, dè dặt hỏi: "Là chữ trong tục danh của sư phụ sao?"

Trần Trí suy nghĩ một chút… Y tên là gì nhỉ?

Dung Vận đợi hồi lâu không được câu trả lời, mặt đầy ưu buồn tiếp tục học, nhưng nhìn mấy chữ, lại không biết, không thể làm gì khác hơn là hỏi: "Sư phụ, cái chữ này không phải Lương." (Lương: )

Trần Trí nói: "Cấn." (Cấn: )

Dung Vận nói: "Con nhận ra được chữ Lương." Dừng một chút, mong đợi nhìn y, tựa hồ hy vọng y khen mấy câu, hoặc là muốn mượn đề tài này mở ra cuộc hội đàm thân mật vượt qua mười ngàn chữ.

Trần Trí dứt khoát mò một quyển sách ra đọc.

Khuôn mặt nhỏ bé của Dung Vận được dạ minh châu chiếu sáng rỡ, trong nháy mắt trở nên ảm đạm, nắm sách tiếp tục học, nhìn một hồi nói: "Sư phụ, con xem không hiểu."

Trần Trí hỏi: "Chỗ nào không hiểu?"

Dung Vận ngượng ngùng đến gần như muốn khóc: "Chỗ nào cũng xem không hiểu."

Trần Trí không thể làm gì khác hơn là lấy sách tới tự xem một lần, chuẩn bị giảng giải, nhưng phát hiện… Y cũng xem không hiểu.

Bị Dung Vận mắt trông chờ nhìn, Trần Trí càng trở nên phiền não.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!