Dịch: Phong Bụi
"Còn trái ý ta kết cục sẽ như hoa này."
Cao Đức Lai và Trương Quyền không phải là thuộc hạ của ngươi sao?
Nếu như Thiên Đạo không xảy ra sự cố, cốt truyện hẳn là như vầy:
Sau khi Thôi Yên trở mặt với phụ thân, đổi tên thành Thôi Ngạn, đi nương nhờ Triệu Hải Xuyên – trại chủ của Hắc Vân Thập Tam trại, đúng lúc Triệu Hải Xuyên đang giao chiến cùng với một đoàn nghĩa quân khác, hắn lập được chiến công hiển hách, được Triệu Hải Xuyên nhận làm nghĩa tử. Không lâu sau, Dương Trọng Cử hạ lệnh thanh trừ đội quân dũng mãnh của Cao Đức Lai, Triệu Hải Xuyên nhận được thư cầu viện của gã, liền phái Thôi Ngạn đến tương trợ.
Thôi Ngạn giữa đường cứu được Cao Đức Lai đang bị truy sát, lại đánh lùi truy binh. Cao Đức Lai vì để tỏ lòng biết ơn, chủ động sáp nhập với Hắc Vân Thập Tam trại, Thôi Ngạn trở thành tổng trại chủ, nhân mã dưới trướng hắn được xưng là Hắc Vân kỵ.
Không lâu sau, thủ lĩnh của hai đoàn nghĩa quân khác là Phan Tuyết và Trương Quyền liên hợp, âm mưu tấn công Hắc Vân Thập Tam trại. Thôi Ngạn dùng kế ly gián tiêu diệt từng bộ phận, trước bắt và giết được Phan Tuyết, sau lại thu phục Trương Quyền, sau khi thống nhất nghĩa quân của các địa phương bèn tấn công Kinh thành, nắm lấy giang sơn, khai sáng triều đại mới.
Nhưng nội dung trên Hoàng khuê sau khi thay đổi, tên vẫn viết là Thôi Yên như trước, nói cách khác, Thôi Yên vẫn chưa đổi tên, cốt truyện được biên soạn bởi Thiên Đạo theo đó mà bắt đầu rối loạn. Cao Đức Lai và Trương Quyền chưa bị Thôi Yên thu phục cũng… không phải là không có khả năng.
Nếu như Cao Đức Lai và Trương Quyền vẫn là nghĩa quân độc lập, vậy thì con đường trở thành Hoàng đế của Thôi Yên… căn bản chỉ vừa mới bắt đầu!
Trần Trí sầu não đến độ xém chút nữa là ngửa đầu hộc ra một ngụm máu tươi.
Cũng may binh sĩ giáp đen đột nhiên chạy lại mời Thôi Yên đi mất, mới qua loa kết thúc được cuộc nói chuyện giấu đầu hở đuôi này.
Không tiếp tục để ý việc Thôi Yên đi đâu nữa thì trong đầu Trần Trí lại tràn ngập nào là "ngươi cứ nghĩ mình là kẻ thắng trong nhân sinh, kỳ thật chỉ là một nhà mộng tưởng", "cuộc chiến vừa mới bắt đầu, phe địch còn đang trên đường tới chiến trường ", "Đường dài người từ từ xông tới, chưa thấy mặt trời thật hoang mang" …
Y miên man suy nghĩ đến trời tối, Thôi Yên còn chưa trở về.
Trần Trí không thể ngồi yên được nữa, nghĩ nghĩ, liền đi tới cửa, hỏi binh sĩ giáp đen: "Không còn hạt vàng nào nữa rồi, ngươi vẫn chịu nói cho ta biết Thôi Yên đang ở đâu chứ?"
Binh sĩ giáp đen nói: "Thiên sư đang đi gặp Thôi tiểu thư."
Muội muội của Thôi Yên là Thôi Giảo, tuy là Hoàng khuê không nhắc tới nhiều… nhưng biết đâu đây lại là một điểm đột phá?
Trần Trí vờ như lơ đãng giẫm một bước ra khỏi bậc cửa, thấy binh sĩ giáp đen không hề chớp mí lấy một cái, y lại muốn được một tấc lấn một thước, hỏi: "Có thể dẫn ta đi không?"
Y vốn không dám ôm hy vọng gì, thế nhưng binh sĩ giáp đen lại đồng ý.
Y chẳng hiểu ra làm sao cả.
Nghi ngờ thân phận của y mà lại không hạn chế hành động của y. Rốt cuộc trong hồ lô của Thôi Yên bán thuốc gì?
Thôi Giảo ở trong điện Dưỡng Tâm cách đây không xa.
Ngày trước, những lúc Trần Trí rảnh không có việc gì làm cũng thích tới nơi này.
Làm một Hoàng đế bù nhìn vô cùng nhàm chán, y tự tạo cho mình thú vui nho nhỏ là trồng hoa trồng cỏ, lại đặc biệt xây một vườn Tiên Thảo ngay mặt sau của điện Dưỡng Tâm, tình trạng sinh trưởng của hoa cỏ trong vườn quả không hổ với tên gọi của nó, luôn luôn là cỏ xanh mơn mởn hoa lác đác.
Dương Trọng Cử thấy y mê muội mất hết ý chí mà mừng, chẳng những không can thiệp mà còn cố ý phát cho y ít tiền nhàn rỗi để tự tiêu khiển tự vui vẻ.
Y trồng một gốc hoa quỳnh trước đó không lâu, là một vị tiên hữu ghé thăm tặng cho, trồng mới một năm mà đã chết mấy lần, được tiên thuật cứu mấy lần, mới hai ngày trước còn có dấu hiệu bị thối rễ, không biết hiện tại thế nào rồi.
Bất tri bất giác đi đến trước cửa điện Dưỡng Tâm, binh sĩ giáp đen dẫn đường đi vào bẩm báo, chưa đầy một lúc đã được cho hay là có thể vào.
Tâm tình không giống trước cho nên dù cùng một con đường nhưng đi cũng thấy khác.
Trước ngày hôm qua, chính y vẫn là một tên ngốc ngây thơ, cứ ngỡ rằng kiên nhẫn chờ thì trên trời sẽ rơi xuống cái bánh. Hôm nay mới hoàn toàn tỉnh ngộ, cao ráo – thông minh– đẹp trai mới là con đường khả thi. Sớm biết như thế thì y tội gì chờ đợi mòn mỏi ở trong hoàng cung? Sớm nhúng tay vào cuộc đời của Thôi Yên, xoay chuyển lại cái đầu cá gỗ này cho đúng hướng thì tốt biết bao, vô duyên vô cớ lãng phí thời gian.
Bây giờ, không hề dễ dàng.
Đi vào chính điện, Thôi Yên và Thôi Giảo ngồi hai bên đầu giường La Hán được ngăn cách bởi bàn trà đồng thời quay lại nhìn y. Tuy là cùng cha khác mẹ, nhưng khuôn mặt lại có vài phần giống nhau. Thôi Yên tú lệ, Thôi Giảo xinh đẹp, đều là những người cực kỳ ưa nhìn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!