Chương 23: Tiền thế chi trái (3)

Dịch: Phong Bụi

"Nói xấu ngươi đấy, ngươi có phải muốn làm thịt ta hay không?"

Đại khái đây là bữa tiệc tẩy trần đau khổ nhất từ trước tới nay.

Nhân viên dự hội người người như cha mẹ chết, cúi đầu ủ rủ, người được tẩy trần toàn bộ hành trình tự chuốc rượu, nơi đó người ta mới vừa lên thức ăn, nơi này gã vò rượu đã trống ba chiếc, Trần Trí cũng không có thời gian quản gã, tay mình bị Thôi Yên vuốt ve sắp rớt hai tầng da rồi, đang liều mạng đoạt lại.

Bàn của hai người bị Thôi Yên kéo sát gần nhau, nhưng động tác nhỏ liên tục, vẫn là đập vào mắt người.

"Ngươi đủ rồi." Y cắn răng uy hiếp.

Thôi Yên khẽ nhấp một hớp rượu, làm hai gò má xinh đẹp đỏ ửng, cười híp mắt hướng về phía y thổi một hơi.

Trần Trí nói: "Ngươi mới uống một ly rượu, đừng giả bộ say."

Thôi Yên ủy khuất nói: "Ta tửu lượng kém."

Trần Trí mặt không đổi sắc nói: "Ta còn thêm nước vào rượu của ngươi."

Thôi Yên trợn mắt hốc mồm, quả thực không nghĩ tới mình liều cái mạng già vào hoàng cung, lại phải uống rượu pha nước.

Thừa dịp hắn không chú ý, Trần Trí rút tay bị sờ đến đỏ cả ra lên về, ẩn dưới đùi.

Thôi Yên nhìn chằm chằm vị trí kia một chút, nhỏ giọng nói: "Tay ta cũng lạnh, ngươi cũng cho ta để nhờ chút." Vừa nói, ngón tay không an phận nhét thẳng vào bắp đùi y.

Trần Trí mỉm cười nắm tay hắn, sau đó giả vờ nhét vào trong hũ cháo gà. Thôi Yên đương nhiên không chịu, hai người giằng co không nghỉ, thiếu chút nữa lật ngửa cả bàn, cũng may Trương Quyền lúc này say ném một vò rượu, chiếm đi phần lớn sự chú ý của mọi người.

Trần Trí vội vàng đứng lên nói: "Ta đưa hắn về phòng, nơi này do Thiên Sư chủ trì."

Thôi Yên bất mãn cau mày.

Trần Trí quay đầu, thừa dịp những người khác không chú ý, làm mặt quỷ với hắn.

Thôi Yên đột nhiên vui vẻ, nói với binh sĩ giáp đen: "Làm sao có thể để cho Bệ hạ tự mình động thủ? Còn không cho người đỡ dậy, nếu phiền đến Bê hạ, tự đi lãnh phạt đi."

Đây nào có phải sợ phiền đến Bệ hạ, rõ ràng không muốn để cho Bệ hạ đụng vào người khác.

Lời nói coi Trần Trí như vật độc chiếm khiến chúng thần âm thầm khinh bỉ. Quan hệ của hai người gần như trắng trợn, những người khác muốn làm bộ không thấy, phải tự đâm mù mình trước. Nếu không đành đâm mù mình, vậy cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.

Trần Trí nào để ý những người này tâm tình gì, chậm rãi ra ngoài yến hội, hướng về phía bầu trời đêm trên đỉnh hoàng cung ngàn năm không biến đổi bất kể thiên hạ phong vân biến ảo, thở phào một cái.

"Bệ hạ, Trương tướng quân đưa đến nơi nào?" Binh sĩ giáp đen hỏi không thức thời.

Trần Trí không nhịn được vẫy tay: "Hoàng cung nhiều giường như vậy, tùy ý cho hắn một chiếc vô chủ để ngủ."

"Không được." Trương Quyền thật giống như hoàn hồn lại, nắm được tay của y, "Ta muốn đụng đầu gối cùng Bệ hạ… Nói chuyện thật lâu…" (đụng đầu gối nói chuyện lâu: là một câu thành ngữ, ý chỉ nói chuyện thân mật thân thiết, đụng đầu gối tức ngồi rất gần)

Trần Trí từ chối: "Gần đây phong thấp vô cùng đau đớn, đầu gối không đụng được, ngày khác nói chuyện, ngày khác nói chuyện."

"Không được! Ngay hôm nay."Tay của Trương Quyền gãi vào lòng bàn tay của y, Trần Trí còn tưởng rằng gã đang đùa giỡn mình, ghê tới rợn tóc gáy, sau đó mới cảm giác được dường như gã đang viết chữ, chẳng qua là chữ này là…

"Bệ hạ?"

Binh sĩ giáp đen mặt mày ủ dột nhìn tay hai người giằng co, nếu để cho Thiên sư biết, bản thân không tránh được rơi đầu, còn cưỡng ép tách ra, lại tránh không khỏi chạm đến Bệ hạ, quả thực tình thế vô cùng khó xử.

Trần Trí nói: "Phòng của Khương đạo trưởng không phải đang trống sao? Đưa tới đó trước đi."

Binh sĩ giáp đen chần chờ, Khương Di ngụ ở điện phụ của Càn Thanh cung, mặc dù không phải là dưới cùng một mái hiên, nhưng khoảng cách cũng quá gần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!