Chương 22: Tiền thế chi trái (2)

Dịch: Phong Bụi

"Ngươi đồng ý phá rách lớp giấy cửa này?"

Sau khi Âm Sơn Công đi rồi, Trần Trí một mình đứng ngây người ở Càn Thanh cung một hồi, không nhịn được nghĩ, nếu như là Trần Ứng Khác thật thì hắn sẽ làm gì.

Mình giả mạo hắn, tâm tâm niệm niệm muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng, lòng công lợi của bản thân quá nặng, mà lòng được mất quá nhẹ, có lẽ là thủ phạm chính gây ra sự chệch hướng của Thiên đạo này.

Trở thành Trần Ứng Khác, thuận theo quỹ đạo của hắn mà làm, hay tiếp tục làm Trần Trí, chỉ vì mục đích mà cố gắng?

Trần Trí phát hiện mình gặp phải một câu hỏi khó thiên cổ.

Hơn nữa lời của Âm Sơn Công, cũng cho y suy nghĩ mới.

Trước kia đọc sử, nhìn những danh thần mưu trí xuất chúng, nhân phẩm chính trực, tận trung vì nước, vất vả vì dân kia đến cuối cùng chẳng ai có được kết cục tốt đẹp, lần nào cũng cảm thấy bất bình giùm, cảm thấy những hôn quân này thật không ra gì, hôm nay đến phiên mình, mới phát hiện muốn làm ra gì thật không dễ dàng.

Bệnh cũ ngẩn người một khi tái phát là liền mấy giờ.

Lúc Trần Trí hoàn hồn, ngọ thiện cũng đã đưa tới, vẫn không thấy Thôi Yên, không nhịn được ra cửa hỏi binh giáp đen.

Binh giáp đen canh cửa bày tỏ mình kính nghiệp yêu nghề, nửa bước không rời.

Trần Trí không còn gì để nói: "Thừa nhận là mình không biết khó khăn đến thế sao?" Y tìm đến Nghị Chính điện, vừa vặn gặp Quân sư từ bên trong đi ra, nói lúc thảo luận quân nhu quân dụng của tiền tuyến, Thiên sư đột nhiên rời chỗ trở về Càn Thanh cung.

Trần Trí lập tức trở về Càn Thanh cung, kéo tóc binh giáp đen: "Thôi Yên ở nơi nào, ngươi lặp lại lần nữa."

Binh giáp đen giữ nguyên câu trả lời cũ.

Trần Trí đổi phương thức hỏi vấn đề: "Vậy ngươi có thấy hắn trở lại không?"

Binh giáp đen ánh mắt lóe lên, từ từ quay đầu về phía phòng cũ của Khương Di.

Trần Trí gật đầu tỏ ý hiểu, đi về phía phòng mới của Khương Di.

Cửa bị khóa từ bên trong, Trần Trí cũng không hy vọng việc Khương Di mở rộng cửa hoan nghênh mình, tự giác dùng tiên lực làm gãy chốt cửa, đẩy cửa mà vào.

"Ai?"

Khương Di quần áo xốc xếch từ bên trong lao ra, mặt có vẻ kinh hoảng, tựa hồ bị quấy rầy việc gì đó.

Không thể không nói, Khương Di dáng dấp chẳng ra gì, nhưng cả người da thịt được bảo dưỡng quả thật nhẵn nhụi sáng bóng.

Trần Trí cảm khái xong, phát hiện điểm mình chú ý có chút kỳ, rõ ràng hiện tại hẳn nên quan tâm là thời gian địa điểm nhân vật… và việc làm người ta nghĩ tới chuyện kỳ quái. Đối với ánh mắt kinh ngạc hoài nghi của Khương Di, y tìm lời để nói: "… Lúc đi ngang qua, phát hiện chốt cửa của ngươi hư, cố ý nói cho ngươi một tiếng."

Khương Di nói: "Nếu như ngươi không đi vào nói cho ta, nó hẳn vẫn còn tốt."

Trần Trí cũng cảm thấy cái cớ này quả thực không xác đáng, cười khan nói: "Thiên sư đột nhiên rời chỗ, Quân sư cực kỳ lo lắng."

Khương Di vẻ hồ nghi càng nặng: "Cũng không phải lần thứ nhất, Quân sư cũng không làm ầm lên như vậy đâu."

Trần Trí không lời chống đỡ, đành thật thà nói: "Ta chính là không yên tâm tới xem một chút, có được không!"

Khương Di nói: "Thiên sư có chuyện không may, ngươi có thể tiếp tục làm Hoàng đế, có gì không yên lòng?"

"Haizz!"Trần Trí giận đến tím gan. Cái gì gọi là trong ngoài không có ai bên người, chính là y! Cựu thần triều Trần cho y là hôn quân bán nước cầu vinh. Thuộc hạ của Thôi Yên lại coi y là một tên tiểu nhân dã tâm lang sói. "Không nói với ngươi, Thôi Yên đâu?"

Khương Di vỗ vỗ bả vai y: "Ta nghiêm chỉnh nói cho người biết, nếu Thiên sư có chuyện không may, ngươi cũng phải sớm chuẩn bị đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!