Chương 20: Nguyệt hạ chi mưu (10)

Dịch: Phong Bụi

"Quá xấu xí, không bằng nửa phần ngon miệng của Bệ hạ."

Lúng túng trầm mặc một hồi, Trần Trí vỗ giường đứng lên: "Ngươi giở trò lừa bịp!"

"Binh bất yếm trá." Thôi Yên thản nhiên thừa nhận. (Binh bất yếm trá: trong binh pháp không hạn chế các thủ đoạn lừa bịp để chiến thắng.)

Trần Trí túm đám bài lại, ném xuống đất một cái: "Không tính."

"Ha." Thôi Yên cười lạnh một tiếng, hất y ngã nhào, dùng cả tay chân gắt gao đè lại y.

Trần Trí ngậm chặt môi miệng, phòng ngừa đánh lén.

Thôi Yên gác cằm lên hõm vai y, lười biếng nói: "Không mệt sao? Vẫn muốn dày vò nữa?"

Trần Trí tiếng ngáy vang dội, như "sấm" nổ bên tai, tốc độ nhanh, heo cũng không theo kịp.

"Nếu không buồn ngủ…" Thôi Yên bất ngờ xuất thủ lột quần áo.

Trần Trí bị lột sạch sẽ, không giành được chăn, không thể làm gì khác hơn là lấy tay che bộ phận trọng điểm: "?!" Thủ đoạn này có chút không đúng.

Ánh mắt Thôi Yên dạo chơi trên thân thể da thịt trắng nõn, trơn bóng đó.

Biểu cảm thèm nhỏ dãi làm da thịt Trần Trí căng thẳng, theo bản năng nói: "Ta chưa tắm."

Thôi Yên bật cười, hứng thú hỏi: "Tắm xong ngươi muốn làm cái gì?"

"Tắm dâng hương cầu nguyện, chúc ngươi liệt dương…" Trần Trí đồng thời dùng sức đẩy bả vai hắn, bắn một tia vận xui qua, sau đó nhảy xuống giường liền chạy.

Thôi Yên kéo cùi chỏ của y về sau đè xuống giường: "Chúc ta cái gì?"

"Dương… Uy… Diễu… Võ! Công… Ghi… Thanh… Sử!" Trần Trí từng chữ một gian nan nói.

Thôi Yên cười nói: "Ta muốn công ghi tình sử."

Trần Trí nhìn bờ môi căng mọng khép mở gần trong gang tấc, trong lòng không ngừng cảnh cáo mình: Đây là nam, đây là nam, đẹp thế nào đi chăng nữa cũng là nam!

"Ngủ đi." Thôi Yên ôn nhu sờ đầu y.

"Người ta trần truồng không ngủ được!"

Thôi Yên buông rèm giường xuống, chặn ánh nắng càng ngày càng sáng ngoài cửa sổ lại, cúi đầu nhìn giường, người mới vừa rồi còn nói không ngủ được đang nằm khuềnh khoàng giang chân giang tay, miệng còn đang ngáy "khò khò khò khò".

Trái ngược hoàn toàn với Thôi Yên ngủ yên ổn, trong giấc ngủ Trần Trí mơ hết sức kịch liệt:

Chợt thấy Thôi Yên lên ngôi làm vua, mình tiến lên chúc mừng, hắn liền cởi long bào ra, cười híp mắt nói: Lừa ngươi thôi!

Chợt thấy Đan Bất Xá dẫn binh xông vào hoàng cung, tố cáo mình với Thôi Yên: Cướp đoạt dân nữ, đàn áp bách tính, cho vay nặng lãi… tập hợp một đống tội danh chưa từng nghe qua. Bản thân trong mộng không biết là có tật giật mình hay là mồm miệng không nhanh nhẹn, mặc cho đối phương bôi nhọ, đến khi Thôi Yên muốn bắt người, mới chạy vội…

Tỉnh lại từ trong mộng, Trần Trí dòm rèm giường nhìn hồi lâu, suy nghĩ rốt cuộc mình đang ở chỗ nào.

"Bệ hạ tỉnh rồi?" Binh sĩ giáp đen ở cửa thính tai.

"Tỉnh rồi tỉnh rồi." Trần Trí quệt qua mặt, thầm hận mình không ở trong mộng nắm lấy cơ hội tát cho Đan Bất Xá một trận thật đau.

Binh sĩ giáp đen đưa nước đưa quần áo đưa lò sưởi, chờ Trần Trí rửa mặt đánh răng xong xuôi, liền một lèo mời đi ra ngoài.

Y nghi ngờ đi theo phía sau: "Đi đâu đây?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!