Dịch: Phong Bụi
"Thảo dân cởi áo như vậy, Bệ hạ có hài lòng hay không?"
Dương Trọng Cử coi Hoàng đế như đồ trong túi mình, ngày thường trông coi rất chặt, Trần Trí ngày đêm đều bị giữ ở trong cung, quan hệ với những cung nhân hầu hạ bên người không tồi. Nay bỗng dưng nhìn thấy cảnh phòng không nhà trống, có chút buồn bã.
Quả nhiên, thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, trước khi đi còn thề thốt "Nguyện vì Bệ hạ máu chảy đầu rơi, đến chết không rời", khi đi khỏi thì nhanh như chớp, ngay cả cọng lông cũng không để lại.
"Đây là chỗ ở của Bệ hạ sao?" Thôi Yên nhìn quanh.
Trần Trí nói: "Ngươi là vị khách đầu tiên ta dẫn về."
Thôi Yên cười lạnh: "Khi lê dân chịu khổ, Bệ hạ liền tại nơi này ăn sơn hào hải vị, ngồi hưởng phúc của người Tề." (Bụi: Tề nhân chi phúc: ý chỉ năm thê bảy thiếp)
Trần Trí tỏ ra oan uổng: "Ta vẫn còn là thân đồng tử."
Thôi Yên cuối cùng cũng coi như thưởng cho y một ánh nhìn: "Hoàng đế sở hữu hậu cung ba ngàn giai lệ, sao có thể vẫn là thân đồng tử được chứ?"
Trần Trí đáp: "Dương Thái úy nói, nên nhịn nhiều, có lợi cho dưỡng sinh." Có trách chỉ trách y thể hiện quá tốt, Dương Trọng Cử ăn ngon thèm mãi, căn bản không muốn dìu dắt thêm một bù nhìn nhỏ khác để thay thế y.
Thôi Yên hỏi: "Thân là đế vương, ngươi cam tâm chịu để thần tử sắp đặt sao?"
Trần Trí nói: "Ta từ nhỏ đã lớn lên trong cung, Dương khanh đối với ta như con, ta cũng kính ông ấy như cha." Phì phì phì!
Đôi mắt hoa đào của Thôi Yên không chớp nhìn y chăm chăm, như thể đang muốn tìm cách vạch trần vỏ ngoài giả dối, nhìn thấu suy nghĩ nội tâm của y.
Tiếc là, da mặt Trần Trí dày.
Thôi Yên cũng không nghĩ là sẽ ngay lập tức tìm được đáp án, hắn tìm lấy một cái ghế dựa ngồi xuống, thoải mái phất tay: "Ngày thường ngươi làm như thế nào liền cứ như thế, không cần để ý tới ta."
Trần Trí nghĩ một chút, đi đến ngay trước bình phong, giơ hai tay lên, yên lặng chờ đợi.
Thôi Yên thấy y bất động cả một lúc lâu, bèn hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Trần Trí đáp: "Chờ cung nhân cởi áo cho ta."
"…" Thôi Yên lại hỏi: "Cung nhân của ngươi không phải đã giải tán hết rồi sao?"
Trần Trí thở dài, yên lặng thả tay xuống.
Thôi Yên nhướn mày, đứng dậy đi qua: "Nếu không ghét bỏ, chi bằng để thảo dân cống hiến chút sức lực."
Trần Trí vẻ mặt ghét bỏ nói: "Không cần."
Thôi Yên cứng rắn ép buộc: "Ghét bỏ cũng phải cởi!"
Trần Trí: "…"
Thôi Yên vươn tay, đầu ngón tay từ từ lướt qua vạt áo của long bào —— sau tiếng vải vóc bị xé rách, nửa áo trên của Trần Trí đã rách tan nát, ngực hở bụng lộ. Lồng ngực trắng nõn do quanh năm suốt tháng không phơi nắng khẽ phập phồng, nụ hoa phấn nộn run rẩy dựng đứng.
Trần Trí: "!" Dựa vào sự quan sát thường ngày trước gương của y, y chắc chắn bản thân mình không hề có tướng là sẽ bị sàm sỡ cưỡng bức.
Ngón tay của Thôi Yên lại trượt thẳng một đường đi xuống…
Trần Trí theo phản xạ che lại đũng quần.
Hoàn toàn vô ích.
Khố quần tuột thẳng xuống, treo ngay tại mắt cá chân, lại để lộ ra hai bên đùi trắng nõn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!