Chương 11: Nguyệt hạ chi mưu (1)

Dịch: Phong Bụi

"Trời sập xuống, ta sẽ thay ngươi chống vững"

Vào đêm, Trần Trí nằm trên giường trằn trọc.

Nguyên nhân là vì mảnh giấy mà vị cựu thần kia đưa cho y là một tờ giấy hẹn: Trăng quá đỉnh đầu, đình Phù Bích.

Y đang nghĩ, nếu như đêm nay không có trăng, liệu cuộc hẹn có bị hủy hay không?

Đáng tiếc, giả thiết này đã không hề xảy ra.

Cho nên điều y đang băn khoăn là, lúc đi tới chỗ hẹn không biết có nên để lại manh mối không. Vài lần trước quay về Thiên Cung, y đều dùng bù nhìn thế thân thay y ngủ trên giường, không để lộ ra một tí dấu vết nào, nhưng cuộc hẹn lần này là do cựu thần đầu têu, khả năng xảy ra việc ngoài ý muốn rất lớn, nếu như bị bắt gian ngay tại trên giường… bị bắt quả tang, thì sẽ bị bại lộ cả hai bí mật, còn nếu không dùng bù nhìn, với thói quen thích ghém chăn thành nếp giúp mình của Thôi Yên, rất nhanh sẽ bị phát hiện.

Y do dự rất lâu, căn cứ vào ấn tượng khắc sâu rằng cựu thần là vô năng, y vẫn quyết định sẽ không dùng bù nhìn.

Thế là, khi trăng vừa to lại vừa sáng, y lặng lẽ ngồi dậy, chui qua cửa sổ. Dán bùa ẩn thân lên người, cả chặng đường đều đi rất thuận lợi.

Khi tới gần đình Phù Bích, Trần Trí vừa thu hồi bùa ẩn thân, liền phát hiện địa điểm này chính là một cạm bẫy. Đình Phù Bích bốn phía gió lùa, đích thị phong thủy tiền bạc trôi nhanh, bốn bề thọ địch, ai tiến vào cũng sẽ bị tóm gọn.

Y xoay người tính đi, liền nghe thấy phía sau vang lên tiếng "xùy xùy", khiến người ta không khỏi nổi lên ý buồn tiểu.

Một cái bè trúc từ phía dưới đình Phù Bích trôi ra.

Trần Trí thấy bọn họ biết lợi dụng ưu thế đình Phù Bích xây ngay trên cầu, bên dưới thông với kênh ngòi, mà sáng tạo ra một nơi gặp mặt như vậy, khá có dụng tâm, bèn tiếp tục cuộc hẹn lần này.

Cầm gậy trúc để chống đỡ, Trần Trí hết sức "vất vả" mới nhảy lên được bè trúc. Một đôi tay còn vương mùi hương hoa lan thoang thoảng đỡ lấy thân thể y từ phía đằng sau, sau khi đỡ  y đứng  vững lại nhanh chóng rụt về.

Trần Trí vừa quay đầu lại, liền bắt gặp một gương mặt khá quen thuộc.

Nói là quen thuộc, nhưng cũng chỉ là "chọn tướng quân trong đám người lùn". (Bụi: tức là trong một đám người có tố chất kém, không đủ tiêu chuẩn để làm tướng quân, bắt buộc phải chọn một người nhỉnh hơn cả để làm tướng quân, khi nói câu này phần nhiều có ý bất đắc dĩ, trong trường hợp này, người này chỉ là quen thuộc hơn đám người y không thấy quen thuộc)

Khi Dương Trọng Cử còn sống, vẫn luôn trông coi Trần Trí sát sao. Y gặp ai, quen biết ai, cười nói cùng với ai, hay qua lại với ai thì lão đều biết rõ đến chân tơ kẽ tóc. Dần dà, những kẻ muốn thân cận với y chẳng những không nhận được lợi ích nào mà còn bị Dương Trọng Cử chỉ trích, mất nhiều hơn được, sau đó cũng đành hạ cờ ngưng trống.

Kẻ đứng trước mặt này, chính là một trong số đó.

Trên danh phận là biểu ca của Trần Ứng Khác, thế nhưng lại không có quan hệ huyết thống. Mẹ ruột của Trần Ứng Khác nguyên là cung nữ, sau khi sinh được long tử lập tức được phong là Lương đệ, không bao lâu sau liền qua đời. Trần Ứng Khác sau khi lên ngôi, Dương Trọng Cử vì muốn lấy lòng y nên đã truy phong bà làm Thái phi. Đấy đã là ân huệ to lớn, còn chức vị Thái hậu trước đó đã cấp cho Hoàng hậu, cũng chính là bác ruột của vị biểu ca "vớ được" này. (Bụi:

Lương đệ, tên gọi dành cho vợ của Thái tử, địa vị chỉ đứng sau Thái tử phi)

Có thể sinh ra một vị Hoàng hậu, đủ thấy gia thế không hề tầm thường.

Hậu duệ của Quốc công, cháu của Thái phó, con trai của Thượng thư —— Niên Vô Hà sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, mệnh định một đời vinh hoa vô hạn. Dương Trọng Cử dù có kiêu căng ngang ngược đến cỡ nào cũng phải nể mặt gia tộc danh giá đã nhiều đời này. Bởi thế cho nên, Niên Vô Hà mới cả gan phớt lờ Dương Trọng Cử mà tiếp xúc với y, sau vài lần thăm dò thấy y quả thật là gỗ mục không thể đẽo gọt, mới chấm dứt liên hệ.

Địa vị của Niên gia cao hơn người, nếu Hoàng đế đã không còn thuốc chữa, bọn họ cũng chẳng cần phải cứng rắn đối đầu được ăn cả ngã về không với Dương Trọng Cử làm gì.

Y không biết trước lúc Kinh thành bị công phá, trong danh sách bồi táng của Dương Trọng Cử có người của Niên gia hay không, dẫu sao cũng không thấy, không ngờ cho đến khi gặp lại, chính là tình cảnh đêm hôm khuya khoắt dưới gầm cầu thế này.

Trong tay Niên Vô Hà cầm một chuỗi ngọc dạ minh châu to bằng hạt đậu, cúi đầu hành lễ với Trần Trí.

"Miễn lễ." Trần Trí vừa nói, vừa lấy chuỗi dạ minh châu trong tay Niên Vô Hà qua.

"…" Niên Vô Hà sửng sốt một hồi, mới nói, "Thần sợ đèn đuốc sẽ khiến người chú ý, nên mới lấy dạ minh châu soi đường, nếu có gì không đúng, kính xin Bệ hạ thứ tội."

Trần Trí thưởng thức những viên ngọc: "Quả là thứ tốt."

Niên Vô Hà vội nói: "Được Bệ hạ yêu thích, đó chính là phúc phận của ngọc này, cũng chỉ có khí độ vĩ đại của Bệ hạ mới không làm cho bảo vật bị mai một."

Quả không hổ là sản phẩm của thế gia trăm năm, vẻ ưu nhã như thể từ khi sinh ra đã có, cho dù phải xu nịnh trái với lương tâm đi chăng nữa cũng khiến cho người khác vui vẻ thoải mái. Trần Trí nương theo ánh sáng từ dạ minh châu mà quan sát khuôn mặt tuấn nhã của Niên Vô Hà, cười cười nói: "Mới có mấy tháng không gặp, Niên công tử càng biết làm cho người ta yêu thích rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!