Dịch: Phong Bụi
"Ta cũng chỉ chiêu rể, không xuất giá."
Xe lăn được đẩy tới gần, mới phát hiện ra Thôi Giảo trông có vẻ gì đấy không đúng. Trên làn da khẽ búng là vỡ được đắp một lớp phấn thật dày, má hồng cũng là nhờ bôi trét mà ra, hai mắt tuy mở nhưng lại không chút thần thái, nào có còn dáng vẻ sinh động như hai lần gặp mặt trước đây.
Thôi Yên chỉ vào xe lăn nói: "Đây là xá muội, Giảo Giảo." Ngữ khí lãnh đạm, như thể đang nói về con chó, con mèo.
Ánh mắt của Cao Đức Lai khẽ đảo qua một vòng giữa Trương Quyền và Thôi Giảo, trong lòng đã có tính toán: "Trương lão đệ cứ luôn nói muốn tìm một đóa hoa ôn nhu hiểu ý, ngươi thấy Thôi tiểu thư thế nào?"
Trương Quyền vẻ mặt vui mừng, Thôi Giảo mặt biến sắc.
Cao Đức Lai không đợi cho hai người lên tiếng đã tự nói tiếp: "Coi ta kìa, ngày đại hỷ lại vui đến nỗi nói nhăng nói cuội mất rồi. Ngày sau Thôi lão đệ đăng cơ làm Hoàng đế, Thôi tiểu thư sẽ trở thành công chúa dưới một người trên vạn nguời, chỉ có chiêu rể hiền chứ làm gì có chuyện xuất giá. Hơn nữa, Trương lão đệ đã có phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng, em dâu lại vì lão đệ mà lo liệu việc trong gia đình, sinh con dưỡng cái, công lao vất vả không kể xiết, lão đệ tất nhiên càng không thể bạc đãi nàng."
Trương Quyền đỏ bừng cả mặt mày, muốn giải thích lại không có cách nào biện giải, đành phải hậm hực hai tiếng, nói: "Lời Cao huynh nói thật chẳng ra làm sao."
Không sợ chẳng ra làm sao, chỉ sợ có làm sao thôi.
Cao Đức Lai còn chưa chịu thôi, lại nói tiếp: "Ta nhớ là Bệ hạ chưa lập hậu, ngược lại cùng Thôi tiểu thư vừa khéo là một đôi trời sinh."
Trần Trí không ngờ đứng cách tận bờ bên kia mà vẫn bị hỏa công bắn trúng đầu, vội vàng nói: "Ta cũng chỉ chiêu rể, không xuất giá."
Đám người Cao Đức Lai: "…"
Ngược lại Thôi Yên cười cười: "Ồ, không biết tiêu chuẩn chiêu rể của Bệ hạ là gì?"
Trần Trí đột nhiên ý thức được mình vừa nói hớ, cũng lười sửa lại, đành đâm lao phải theo lao: "Không được đẹp hơn ta."
Thôi Yên không để lộ cảm xúc hỏi: "Đây là vì sao?"
Trần Trí bịa chuyện: "Dung mạo là ưu điểm duy nhất của ta, nếu như bị so sánh với người thì còn mặt mũi gì nữa?"
…
Cao Đức Lai nói: "Giờ lành đã tới, chúng ta qua đó thôi."
Tuy rằng nghi lễ bày biện thật hoành tráng, giết bò mổ dê, hoa quả tươi ngon, đến cả tượng thần cũng có, nhưng tới khi kết bái thật sự, quá trình diễn ra ngắn đến đáng thương, cả lời thề càng giản lược đến cực hạn ——
"Chúng ta ba người nguyện kết làm huynh đệ khác họ, hoàng thiên hậu thổ, xin hãy cùng chứng kiến."
Một câu trừng phạt khi vi phạm lời thề cũng không có.
Nhưng cả ba người đều rất hài lòng, nói vài câu tâng bốc lẫn nhau, giống như thể sau khi quỳ xong tình cảm so với trước đây càng thêm vững chắc.
Thôi Yên làm bộ nói: "Đệ đã sắp xếp chỗ ở trong cung, khẩn mời đại ca và nhị ca cùng đệ quay về."
Chuyện đưa dê vào miệng cọp như vậy, đến cả Trương Quyền cũng không dại gì, huống hồ là Cao Đức Lai, đều luôn miệng từ chối, cái cớ cũng dễ nghe vô cùng: "Chúng ta thân là huynh trưởng, đương nhiên càng phải tự lực cánh sinh, bảo vệ gia môn cho tam đệ thật tốt. Tam đệ chỉ cần kê cao gối vô ưu phiền!"
Thôi Yên cảm động đến không nói nên lời.
Trần Trí thản nhiên đứng nhìn, cảm thấy vở kịch hiện tại quá mức dối trá, y cũng lười ứng phó.
Nghi lễ kết bái kết thúc, ba người cứ thế ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người nấy.
Thôi Giảo vội vàng xuất hiện, còn chưa kịp nói gì đã vội vàng bị đưa đi.
Chuyện kết nghĩa ở ngoài thành của ba người Thôi, Cao, Trương mau chóng truyền khắp Kinh thành, lại có một tin tức khác cũng được bàn tán sôi nổi không kém, chính là tin Tây Nam vương triệu tập hai mươi vạn đại quân cần vương. Lương thực vừa mới bị cưỡng ép hạ giá lại lập tức tăng lên gấp mấy lần, từ quý tộc cho tới thường dân đều vắt óc tìm cách tích trữ lương thực.
Dân chúng trong thành thần hồn nát thần tính, lời đồn nổi khắp bốn phương, về sau, hai mươi vạn đại quân của Tây Nam vương vốn đã được thổi phồng lại được lan truyền thành trăm vạn hùng binh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!