"Ngươi cũng muốn bản Huyền Minh Quyển này sao? Vậy thì lấy đi." Phong Vân Vô Kị đột nhiên cầm quyển hạ Huyền Minh Quyển trong tay đưa cho Đại Tự Tại tán nhân:
"Đổi lại , ta chỉ cần ngươi cho ta biết, tại sao nhiều người đều biết Huyền Minh Quyển trên mình ta? Theo như ta biết, Huyền Minh Quyển có không dưới vài chục bản, các ngươi làm sao biết đây là bản thật hay không?"
Đại Tự tán nhân mắt mở to nhìn Phong Vân Vô Kị đưa món bảo vật trong tay cho mình, cúi đầu nhìn ba chữ cổ trên bìa, nhất thời không kịp phản ứng.
Hắn sao biết được, Phong Vân Vô Kị tự biết, ngay cả bản Huyền Minh Quyển này là bản thật, y cũng không có khả năng giữ được nó, thứ này không có phúc hưởng thụ, để trên mình, chỉ mang hoạ.
Luc lâu, Đại Tự Tại tán nhân hồi lạ thần, thở dài một tiếng, mang Huyền Minh Quyển đưa lại cho Phong Vân Vô Kị :
"Loại bảo vật này người như ta không nuốt nổi. Còn vấn đề mà ngươi nói, ta có thể nói cho ngươi."
Đại Tự Tại tán nhân đột nhiên dừng lại, đánh giá trên dưới Phong Vân Vô Kị , kì quang trong ánh mắt sáng rực: "Ngươi có phải phi thăng đến nay mới được hơn ba năm?"
"Không sai, mà sao như ai cũng biết vậy."
"Là thế đó," Đại Tự Tại tán nhân gật gật đầu,
"Thời gian ba năm, tu luyện bằng người bình thường tu luyện hơn trăm vạn năm, Huyền Minh Quyển quả nhiên công hiệu vô cùng à! Không hổ là võ học do Thương Khung Minh vực thánh tôn sáng tạo ra."
Lần này đã đến lượt Phong Vân Vô Kị cật kinh, một cảm giác bất hảo tràn đến, y ẩn ước thấy vấn đề này vô cùng đáng sợ: "Ta đúng là phi thăng đến nay được 3 năm, nhưng đó căn bản cùng với Huyền Minh Quyển không có quan hệ."
Đại Tự Tại tán nhân lộ ra một biểu tình như lí giải, nhưng Phong Vân Vô Kị biết, lí giải của hắn cùng những gì mình định nói không giống nhau, muốn giải thích, nhưng nhất thời còn không biết nên nói như thế nào.
"Ta chỉ không muốn Huyền Minh Quyển này rơi vào tay người Ma vực, bản thân không có ý muốn tranh cướp, quyển sách này, ngươi có thể giữ lại.
Võ học của ta có hạn, đối phó với người trong ma đạo như Phong ma, miễn cưỡng có thể, nhưng nếu gặp những kẻ lợi hại hơn thì không nổi.... Vật trước mắt này là vật cả thiên hạ muốn có, nhất thiết cần cẩn thận ngàn vạn lần.
Ngoài ra... Huyền Minh Quyển này là chí bảo, thế gian có thể làm một kẻ mới phi thăng, thực lực bạo trướng như vậy, sợ rằng cũng chỉ có bảo vật này mà thôi."
"Không phải đâu... kì thật, ta có thể trong thời gian ngắn, công lực bạo trướng , hoàn toàn bởi vì... công lực của ta nhận được hoàn toàn do quán đỉnh đại pháp của sư phụ ta." (*)(Quán đỉnh đại pháp: công pháp truyền công).
"Sư phụ ngươi có phải là U Vô Tà ?"
Đại Tự Tại tán nhân sắc mặt biến đổi, lạnh giọng nói.
"Không sai, ngươi sao biết..."
"Hừ!" Đại Tự Tại tán nhân quay người đi, đi ra bên ngoài:
"Ta bằng thành ý đối đãi với ngươi, nhưng ngươi coi thường thành ý của ta. Hàn trì Thiên Ma U Vô Tà , lúc ta đến còn gặp y, ngươi lại dám nói công lực của ngươi nhận được do y dùng quán đỉnh đại pháp. Hừ hừ! Thái cổ thế giới này, ai không biết một khi mất toàn thân công lực , nhất định hoá thành tro bụi, y nếu truyền công cho ngươi, có lí nào vẫn còn sống..... Ngươi hãy tự bảo trọng!"
Nói xong, Đại Tự Tại tán nhân đã đi mất, hiển nhiên là mang theo sự bất mãn cùng tức giận rời đi. Nhưng Phong Vân Vô Kị căn bản không để ý, chấn động mạnh làm y thất thần, ngay cả trời có sập xuống, cũng chỉ đến thế mà thôi.
"Sư phụ không chết?!"
Phong Vân Vô Kị lầm rầm tự nói, như không tin vào tai mình: "Chính mắt mình nhìn thấy ông ta hoá thành tro bụi, sao lại có thể còn có người nhìn thấy ông ta?... Rốt cuộc là chuyện gì đây?!!"
"Muốn biết chuyện gì sao? Để ta nói cho ngươi nhé, a a..." Một âm thanh nhu mì dễ nghe truyền lại. Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy trên núi cao, một nữ tử mặc áo đỏ đang nhìn y, một cái chén màu ngọc bích trong cánh tay dài trắng toát của nữ tử, nâng lên như đang uống, bên cạnh nữ tử, một nam tử áo tím có thể miễn cưỡng tính là anh tuấn đang ôm nàng ta, một tay cũng cầm một chén rượu giống thế, nhưng nam tử đang ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt một khoảng hoang mang, như đang suy nghĩ điều gì.
"Các người là ai?"
Phong Vân Vô Kị trong lòng trở nên phòng bị, ngày hôm nay những người thần bí xuất hiện đã quá nhiều.
"Ta!" Nữ tử áo đỏ bắt đầu cười lớn, cười đến gục xuống, cười đến Phong Vân Vô Kị cảm thấy kì lạ, nam tử bên cạnh nữ tử cũng đã bị tiếng cười kinh tỉnh, quay lại nhìn qua mỹ nữ áo đỏ, vỗ nhè nhẹ lên vai nàng ta, trên miệng lộ ra một nụ cười mỉm.
"Ta, là đến giết ngươi!"
Tiếng cười của nữ tử đột nhiên biến mất, trên khuôn mặt đẹp tràn đầy vẻ lạnh băng, âm thanh vừa dứt, đã từ ngọn núi cao vài nghìn trượng nhẹ nhàng nhảy xuống, hoá thành một vệt ánh sáng đỏ hướng Phong Vân Vô Kị bay tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!