Chương 4: (Vô Đề)

Đêm xuống, không còn nơi nào để đi, tôi chỉ muốn lén về nhà.

Nếu chị tha thứ cho tôi, có lẽ tôi sẽ được về nhà?

Chắc chắn mẹ đang bận lắm, nên mới quên mất rằng mình vẫn còn một đứa con gái nhỏ đang bơ vơ bên ngoài.

Tôi đứng bên ngoài căn biệt thự, chói mắt bởi ánh đèn màu rực rỡ trong sân.

Bên trong biệt thự, đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười nói rộn rã.

Mẹ đang đội lên đầu chị một chiếc vương miện lộng lẫy.

Vẻ ngượng ngùng, e lệ của chị, trông chẳng khác gì một nàng công chúa thực thụ.

Bố phấn khích vỗ tay, đôi mắt rưng rưng.

Cố Thời Xuyên khẽ cong môi, ánh mắt hướng về phía chị.

Ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê tỏa xuống, dịu dàng và ấm áp, vẽ nên một khung cảnh gia đình hạnh phúc.

Hóa ra, tối nay là sinh nhật chị!

Vậy thì, cũng là sinh nhật của tôi.

Tôi và chị là chị em sinh đôi.

Từ nhỏ đến lớn, sinh nhật của chúng tôi đều được tổ chức cùng nhau.

Chỉ là, chị luôn là nhân vật chính.

Mọi người vây quanh chị, hát vang bài ca chúc mừng sinh nhật.

Nến chỉ được mình chị thổi tắt.

Ai nấy đều chỉ quan tâm chị đã ước điều gì.

Còn tôi, chỉ xứng đáng nhận được một mẩu bánh nhỏ do chị cắt cho.

Có một lần, tôi tò mò thổi nến trước, chị đã khóc rất to.

Bố tức giận hất tung cả chiếc bánh, gầm lên:

"Không ai được ăn nữa!"

Sau đó, bố mẹ dẫn chị đến một khách sạn sang trọng để tổ chức bù sinh nhật.

Tôi quỳ rạp xuống đất, lén nhặt những mẩu bánh vụn đã nát bét để ăn.

Tôi ngước nhìn ánh đèn hoa lệ, cười khổ.

Thì ra, mẹ không hề quên cô con gái nhỏ của mình vẫn đang lang thang bên ngoài kia.

Mà là mẹ đã thực sự muốn quên rằng, ngoài Lộc Dữ rực rỡ kia ra, mẹ vẫn còn một đứa con gái khác.

Tôi vội lau khô nước mắt, quay người bước đi.

8

Không có tiền thuê khách sạn, tôi đành ngủ vật vờ trên chiếc ghế dài ở trạm xe buýt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!