Chương 1: (Vô Đề)

Tôi đã bám đuôi Cố Thời Xuyên suốt bốn năm trời, chai mặt đến mức anh ta phát phiền.

Anh ta gây áp lực, người nhà tôi cuống cuồng tống tôi ra nước ngoài.

Anh ta bảo: "Dùng mọi cách, khiến cô ta đừng có bám lấy tôi nữa!"

"Nếu không, đừng trách tôi không nể tình.

"Thuốc men, thôi miên, sốc điện… Mấy trò này, hiệu quả thật. Tôi quên béng cảm giác yêu anh ta. Đến cả ấn tượng về anh ta cũng nhạt nhòa. Cuối cùng anh ta cũng chịu để yên, cho tôi về nước. Hễ anh ta ló mặt ở đâu, tôi tự động lảng đi. Mẹ dặn rồi, cái visual thần thánh kia, tôi không đụng nổi đâu. Thấy anh ta hôn chị, tôi lén lén lôi điện thoại ra chụp. Ánh mắt anh ta sắc lẹm, lạnh băng. Tôi sợ đến mức co ro trong góc tường, lắp bắp:"Xin lỗi... Tại thấy hai người đẹp đôi quá, OTP...

"Chẳng hiểu sao, cái người lúc nào cũng lạnh tanh như tiền kia, ánh mắt bỗng dưng chấn động mạnh. 1 Về nước rồi, tôi cứ thấy đầu óc mình kiểu gì ấy. Hết cả ngày chỉ có ngủ. Chắc tôi bệnh thật rồi. Mẹ gạt đi, bảo:"Mày từ bé đã lười như hủi, có được như chị mày đâu."

"Kệ, ai chả thế, buồn ngủ thì cứ ngủ thôi.

"Tôi làm hẳn cốc cà phê đen siêu to khổng lồ, định lấy lại tinh thần. Nhưng vô dụng. Tôi xoa xoa thái dương, đang cáu thì nghe tiếng mở cửa. Quản gia bảo:"Đại tiểu thư dẫn Cố tổng về ạ.

"Mắt bố mẹ sáng rỡ. Bố hấp tấp chạy ra đón. Mẹ vừa định đi theo thì khựng lại, ái ngại nhìn tôi:"Tiểu Minh, con..."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu:

"Con biết, Cố tổng không ưa con."

"Chuyện của chị quan trọng hơn. Con lên lầu trước đây, tiện thể ngủ bù."

Mẹ nhìn tôi ngáp ngắn ngáp dài, mặt mày hớn hở.

Tôi vừa đi được mấy bước thì nhớ ra chưa cầm cốc cà phê.

Lát nữa làm thêm cốc nữa xem sao.

Vừa ngoảnh lại, tôi vô tình chạm phải ánh mắt lạnh như băng.

Gần như là theo phản xạ.

Tôi quên luôn cốc cà phê, ba chân bốn cẳng chuồn thẳng.

Cứ như chạy chậm là đi tong cái mạng ấy, đến khi vào phòng khóa trái cửa.

Kê thêm cái bàn chắn ngang cửa.

Tim tôi mới hơi an tâm.

Không biết tại sao, cứ nhìn thấy Cố Thời Xuyên là tôi lại thấy sợ hãi.

Mẹ bảo, tại Cố Thời Xuyên sinh ra đã là trùm rồi, ai ở gần cũng thấy áp lực, huống chi cái đứa gà mờ như tôi.

Mẹ dặn tôi đừng có lảng vảng trước mặt Cố tổng:

"Cố tổng người ta không thích mấy đứa vừa ngốc vừa tỏ ra dễ thương đâu."

"Mắt người ta chỉ để ý đến những đứa giỏi giang như chị con thôi."

"Nhà họ Cố là cái tầm nào? Mình mà làm thông gia được với nhà họ Cố, có phải đỡ vất vả mấy đời không?"

"Tiểu Minh, con phải biết điều."

Tôi biết điều lắm.

Nên hễ Cố Thời Xuyên đến nhà, tôi đều tự giác tránh mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!