Lúc đi từ trong trường ra ngoài, Tiếu Nhất Minh cố tình chọn cổng không hay đi.
Để tránh né Trình Mạc có thể đang chờ cậu ở cổng chính.
Thật ra thì Trình Mạc cũng không khiến người khác ghét, ngược lại, trông cũng rất đẹp trai, vóc người cũng không tệ, tính cách.... ngoài một chút xíu hung hăng quen thuộc ra, tính cách cũng rất tốt.
Thế nhưng Tiếu Nhất Minh không quen được một người chưa quen bao lâu đã theo đuổi cuồng nhiệt đến thế.
Cậu thậm chí còn chưa kịp làm rõ xem lần ngẫu nhiên gặp gỡ năm nọ, cậu rút cuộc đã làm gì để Trình Mạc ghi nhớ bao năm như vậy.
Có điều, không ngờ tới lúc cậu vừa từ cổng bên đi ra, mới vừa đi chưa được hai bước, đã có người chắn trước mặt cậu.
Ngẩng đầu nhìn, lại là Trình Mạc.
Cậu không nhịn được quay đầu lại nhìn về hướng cổng trường, cho rằng mình đã hoảng hốt mà đi từ cổng chính ra, nhưng không sai, đây chính là cổng bên.
"Sao hôm nay anh lại đứng canh bên này?" Tiếu Nhất Minh rất ngạc nhiên hỏi.
"Bấm ngón tay tính được em đi từ bên này ra." Trình Mạc nói.
"Bấm thế nào?" Tiếu Nhất Minh hỏi.
"Thế này." Trình Mạc chụm đầu ngón trỏ và ngón cái lại cùng nhau.
"Bấm lan hoa chỉ à?" Tiếu Nhất Minh nhìn tay y.
"Đây sao lại là lan hoa chỉ được?" Trình Mạc cong ngón tay út lên trên, "Đây mới là lan hoa chỉ."
"Ồ." Tiếu Nhất Minh gật đầu.
Trình Mạc chụm ngón tay jpg. một lúc sau liền buông xuống, Tiếu Nhất Minh không nói gì, cứ đứng như vậy, y cũng chỉ đành đứng theo.
Hai người im lặng gần được nửa phút, Tiếu Nhất Minh lại hỏi một lần nữa: "Bấm thế nào?"
".... Em đùa anh hay là thật thế," Trình Mạc hơi bất lực, "Anh không bấm."
"Vậy sao anh lại ở đây?" Tiếu Nhất Minh nhìn y, "Hôm qua tôi đi ra từ cổng nam anh cũng ở đó."
"Em nghĩ anh chặn em lại là chọn cổng để chặn à," Trình Mạc cười, "Anh toàn đứng dưới tầng ký túc xá, ký túc xá bọn em cũng chỉ có một cái cửa."
"Theo dõi à?" Tiếu Nhất Minh nhíu mày.
"Ai theo dõi cơ chứ, anh cứ đứng ở đó, ngọc thụ lâm phong mà đứng đó thôi, em đi ra khỏi ký túc xá cũng có thể nhìn được mà, có thể trách anh được à." Trình Mạc thở dài.
"Trước đây tôi đi ra khỏi ký túc xá không nhìn đất nên bị ngã một cái," Tiếu Nhất Minh nở nụ cười, "Sau đó liền theo thói quen nhìn đất trước."
Nếu đã lại bị chặn rồi, Tiếu Nhất Minh cũng không nói gì nữa, cùng Trình Mạc đi tới bến xe buýt đứng.
"Hôm nay cũng phải học thêm tới năm giờ à?" Trình Mạc hỏi, "Sắp ăn Tết rồi còn gì."
"Ừ, hôm nay là buổi cuối cùng rồi," Tiếu Nhất Minh gật đầu, "Có điều cũng có thể là đến năm giờ rưỡi, mẹ đứa bé này lần nào cũng bảo học thêm một lúc."
"Học thêm cũng còn cố tận dụng nữa," Trình Mạc nhíu mày, "Là do tính em quá tốt."
"Dù sao cũng rảnh mà." Tiếu Nhất Minh nói.
"Sao lại rảnh được," Trình Mạc nói, "Anh còn đang ở ngoài chờ em ăn cơm mà."
"Anh không cần phải... tìm tôi ăn cơm lúc tôi đi dạy thêm mà.." Tiếu Nhất Minh nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!