Có lẽ là vì cả nhà đã trải qua cái Tết này trong ngột ngạt, bữa cơm ngày hôm nay mới coi như là bình ổn lại, trên mặt ông bà đã có nụ cười, ba mẹ cũng nói nhiều hơn ngày thường.
Một đống hỗn loạn đè trên ngực Phương Trì cũng chậm rãi tản đi, cùng Tiếu Nhất Minh và Trình Mạc câu có câu không nói chuyện tào lao, chuyện trường bọn họ, cả nhà đều thích nghe, bọn họ nói lung tung, ông bà ba mẹ đều cười theo.
Tôn Vấn Cừ vẫn như cũ, không nhiều lời, ngồi bên cạnh chốc chốc cong khóe miệng, thi thoảng nói đôi câu.
Người ta một khi đã thả lỏng, rượu sẽ dễ ngấm.
Phương Trì vốn cảm thấy mình tuy thi uống không thành công, thua Tôn Vấn Cừ, nhưng cơ bản cũng chỉ là hơi chóng mặt, nhìn người khác có hơi nhập nhòe, kết quả là lúc mọi người tám chuyện đã đời chuẩn bị tàn cuộc, cậu định ăn thêm miếng sườn, gắp lên đầu tiên đụng phải khóe miệng, điều chỉnh lại góc độ rồi mới nhét được vào miệng.
Phương Trì hơi bực bội, làm sao đã say thành thế nay rồi?
Cái rượu rách nát này mạnh quá à?
Lại nhìn sang Tôn Vấn Cừ, uống cũng không ít, cơ bản đều là anh một chén em một chén mà so nhau, nhưng hắn hiện giờ, ngoài nhìn phấn chấn hơn so với bình thường, cũng không có gì khác nhau nhiều.
Lúc bà nội nói tới câu đối Tết ngoài cổng, Tôn Vấn Cừ cứ thế vung tay lên:
"Có bút mực không? Giờ con viết luôn."
Bút lông năm ngoái Tôn Vấn Cừ mua vẫn còn để ở nhà, ba sang nhà chú Trương hàng xóm mượn mực của con chú.
Tiếu Nhất Minh muốn giúp hắn thu dọn lại bàn để hắn viết, hắn khoát tay áo một cái.
Không cần, Tôn Vấn Cừ cứ thế trải giấy lên sàn, Như vậy là được.
Phương Trì dựa vào ghế nhìn hắn, cảm giác nếu đổi là mình, chưa viết được hai chữ, đầu đã cắm xuống đất.
Tay Tôn Vấn Cừ rất vững vàng, cầm bút lên, còn chê trách mực không chuyên nghiệp, sau đó nhìn bà nội hỏi một câu:
"Bà, bà muốn viết chữ gì?"
Ôi, bà nào có biết?
Bà nội nở nụ cười, quay đầu nhìn Phương Trì, Trình Mạc và Tiếu Nhất Minh,
"Mấy cậu sinh viên bọn con nói thử xem?"
"Nhất can nhị tịnh trừ cựu tập, ngũ giảng tứ mỹ thụ tân phong*," Trình Mạc không hề nghĩ ngợi gì,
"Từ cựu nghênh xuân*."
*Nhất can nhị tịnh : dọn dẹp sạch sẽ
Trừ cựu tập nghĩa là bỏ đi những thói quen cũ
Ngũ giảng tứ mỹ : đề cập đến thói quen sống của con người trong thời đại mới. Ngũ giảng bao gồm: văn minh, lịch sự, hợp vệ sinh, tuân thủ trật tự, đạo đức. Tứ mỹ bao gồm: đẹp trong tâm hồn, đẹp trong ngôn từ, đẹp trong hành vi,
"vẻ đẹp của môi trường sống".
Thụ tân phong : xây dựng phong cách sống mới, văn minh.
Cả phòng toàn người cười vui vẻ.
Ngũ cái quái gì? Tiếu Nhất Minh nhìn y.
"Nhà anh năm nay dán thế mà, mẹ anh còn gửi ảnh cho anh xem." Trình Mạc cười nói.
"Cứ.... viết theo cái đang dán năm nay là được?" Phương Trì vừa cười vừa đứng lên, muốn đi xem câu đối dán ngoài cổng là gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!