Cái nhà hàng nờ ăm năm huyền nằm này, Phương Trì chưa bao giờ nghe thấy, lấy điện thoại di động ra tra thử, cũng không có quá nhiều thông tin, chỉ thấy bên trong một bài post đồ ăn ngon có người nhắc tới, bảo là nhà hàng rất đáng hưởng thụ, hợp với người lười, đồ ăn ngon, mà đắt.
Chắc cũng chỉ có loại đại thiếu gia có tiền lại rảnh rỗi lười biếng như Tôn Vấn Cừ mới tìm được nơi thế này.
Có điều, Phương Trì cũng không để ý lắm xem nhà hàng này thế nào, hiện giờ tâm trạng cậu siêu siêu tốt, kể từ mùng sáu quay lại trường tới giờ đã được hai tháng, đây là lúc cậu vui vẻ nhất, thoải mái nhất.
Bây giờ, cho dù Tôn Vấn Cừ có mời cậu đi đớp cứt đi nữa.....
Cậu đương nhiên vẫn sẽ không đi.....
"Sao lại không nói gì?" Tôn Vấn Cừ quay đầu sang hỏi một câu.
"A?" Phương Trì lấy lại tinh thần, "À."
"Ghế sau có quà," Tôn Vấn Cừ nói, "Cái hộp quà kia là hộp sâm ngậm của Mỹ, chú Lượng Tử tặng cho cậu.... Không phải của cậu hết, có một hộp là của tôi."
"Ồ, thay tôi cảm ơn chú," Phương Trì đưa tay ra sau cầm hộp quà lên, cũng không nhìn nhiều mà cứ thế bóc ra, sau đó ngây người, "Hộp to thế này cũng chỉ có một bình à?"
"Cậu thấy mệt thì ngậm một miếng," Tôn Vấn Cừ cười, "Chắc chắn hữu hiệu hơn so với cái trước đây cậu mang vào núi cho mấy người vô dụng."
Phương Trì nhét lọ vào trong cặp, "Ừm."
"Cái hộp nhỏ dài màu đen là tôi tặng cậu." Tôn Vấn Cừ còn nói.
"À," Phương Trì xoay tay lại sờ, cầm cái hộp nhỏ tới, "Giờ bóc ra được không?"
"Đùa à, mới vừa rồi bóc cái hộp kia thì nhanh tay thế, sao giờ lại hỏi," Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng, "Bóc đi, ngày nào cũng dùng được."
"À," Phương Trì cúi đầu mở cái hộp nhỏ ra, bên trong hộp là một cây bút màu trắng, rất đẹp, hơn nữa nhìn có vẻ rất cao cấp, "Bút máy à?"
"Bút máy," Tôn Vấn Cừ gật đầu, "Tuy cảm thấy cũng không hợp với cậu lắm, nhưng tôi thật sự không có thời gian đi chọn quà hợp với cậu hơn nữa."
"Cảm ơn anh, tôi thích lắm, thật ra cũng hợp với tôi lắm," Phương Trì nở nụ cười, nghĩ liền hỏi một câu, "Giờ anh đang bận lắm à?"
"Ừ," Tôn Vấn Cừ hít một hơi rồi chậm rãi thở ra, "Lại phải bận thêm một thời gian."
"Sẽ vẫn... ở chỗ ông nội tôi à?" Phương Trì hỏi, cầm cây bút xoay trong tay.
"Trước khi hết bận không có ý định đổi chỗ ở," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Nhưng cũng sẽ không luôn ở đó, dù sao thì cũng không thuận tiện lắm, đến lúc đó rồi tính đi."
"...À." Phương Trì đáp một tiếng.
Tôn Vấn Cừ lái đông quẹo tây đi một vòng rất lâu rồi mà vẫn chưa tới, còn không ngừng nhìn ra ngoài cửa xe.
Phương Trì nhìn hắn nửa buổi, cuối cùng không nhịn được mà hỏi một câu: "Ở đâu vậy? Con đường này ba phút trước chúng ta vừa lái qua xong."
"Thế à?" Tôn Vấn Cừ nhíu mày, im lặng một lúc liền cười, "Ngại quá, tôi lạc đường rồi."
"Đây không phải là nhà hàng anh thích lắm à? Sao còn có thể lạc đường nữa?" Phương Trì cực kỳ câm nín.
"Tôi mấy năm không đến rồi," Tôn Vấn Cừ dừng xe ở ven đường, lấy điện thoại di động ra gọi cho Mã Lượng, "Nhanh lên, tao lạc đường.... Đến NẰM ăn cơm, ừ, tao ở, tao ở.... tao xem thử..."
Phương Trì dựa vào cửa xe, nhìn Tôn Vấn Cừ gọi điện thoại, vẫn xoay bút trong tay.
Cảm giác cũng chưa đi được bao lâu, giờ nhìn thấy Tôn Vấn Cừ vậy mà lại có cảm giác "lâu rồi không gặp", trong lòng có một chút vui vẻ của cửu biệt trùng phùng, cùng với một chút không thoải mái khiến người ta thoải mái.
Rất khó miêu tả.
Tôn Vấn Cừ hôm nay có lẽ là vì phải trở lại thành phố, cho nên ăn mặc không tùy ý như lúc ở trong thôn, bên trong áo khoác dạ dày là một cái áo len màu xám khói đậm, quần suông màu đen phối cùng với boots ngắn màu đen, nhìn qua rất gọn gàng anh tuấn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!