Chương 44: (Vô Đề)

Phương Trì đầu tiên là nấu chè vừng mang lên tầng cho Tôn Vấn Cừ, Tôn Vấn Cừ đang ôm notebook dựa vào đầu giường, nhìn thấy cậu đi vào liền không nhịn được cười: "Vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?"

"Ngã chứ sao," Phương Trì bỏ bát lên bàn, lau trán, "Tôi tưởng là còn vài bước nên nhảy xuống, không chọn đúng lúc nên đạp hụt."

"Không trẹo chân chứ?" Tôn Vấn Cừ xuống giường, ngồi ở bên bàn, ngửi thử chè vừng, "Thơm lắm."

"Tôi lớn thế rồi chưa bao giờ trẹo chân," Phương Trì lại đi ra ngoài, "Anh ăn đi, cái này không ngọt lắm đâu, tôi không bỏ nhiều đường, sợ anh béo."

"Béo thì béo, sợ gì." Tôn Vấn Cừ múc một thìa chè vừng bỏ vào miệng.

"Anh béo không đẹp." Phương Trì đi ra khỏi phòng.

Lúc Tôn Vấn Cừ ăn được nửa bát chè vừng, Phương Trì bê bát mì nóng hổi vào phòng.

"Mì gì thế?" Tôn Vấn Cừ lập tức hỏi.

"Mì trứng lạp xườn, lúc đổ ra thêm ít hành tây," Phương Trì gạt mì trong bát, "Tôi thích vị này."

"Chờ đã," Tôn Vấn Cừ bưng bát lên, một hơi uống sạch nửa bát chè vừng còn lại, sau đó đưa bát tới trước mặt cậu, "Cho một đũa."

".... Anh chưa no à?" Phương Trì ngây người, theo lượng ăn của Tôn Vấn Cừ, một bát chè vừng sau cơm tối chắc phải đủ hắn no đến sáng mai rồi.

"Ăn ngọt rồi muốn ăn mặn," Tôn Vấn Cừ nói, "Một đũa là được, nhiều nữa không ăn nổi."

Phương Trì gắp cho hắn một đũa mì, rồi đổ thêm ít nước mì.

"Buổi tối vẫn ngủ ở phòng khách à?" Tôn Vấn Cừ hỏi cậu.

"... Ngủ phòng ông nội tôi." Phương Trì cúi đầu ăn mì, "Tối nay anh không thức trắng đêm nữa chứ?"

"Tôi ngủ ngay, hôm nay dùng não quá độ rồi." Tôn Vấn Cừ nói.

"Dùng não quá độ?" Phương Trì nhìn hắn, "Hôm nay anh có dùng não à?"

Tôn Vấn Cừ cười chậc một tiếng: "Nói thế nào đây."

"Là nói chuyện với chú Lượng Tử à?" Phương Trì cười.

"Không sai," Tôn Vấn Cừ nằm dài trên giường, "Nó gần đây cứ cho tôi mấy nan đề, suy nghĩ cuộc đời mệt mỏi, tôi cũng bao năm rồi không nghĩ ngợi tới mấy thứ này."

"Vậy..." Phương Trì hơi do dự, "Tôi ở đây đọc sách một lúc có làm phiền anh không?"

"Không," Tôn Vấn Cừ nói, "Hiếm thấy cậu cố gắng như thế, quá cảm động luôn."

Phương Trì xuống tầng rửa bát, nhìn mạt chược trong phòng khách một lúc, Phương Huy tay trái trà tay phải hạt dưa như thể lão ma thần* lại hai lần ra bài cho người khác ù, Phương Trì không nhịn được cười.

*ý chỉ người đánh mạt chược rất giỏi

"Buồn cười lắm à?" Phương Huy quay đầu lại nhìn cậu, "Buồn cười lắm à?"

"Buồn cười chứ," Phương Trì chậm rãi xoay người, vừa đi lên tầng vừa cười, "Tao một đêm này chỉ thấy hai lần ra bài ngu này của mày đã vui rồi, mày kiên trì thêm mấy ván nữa tao có thể cười sang tết năm sau luôn."

"Mày cũng chỉ biết người ngu thôi." Phương Huy nói.

"Ừ, không sánh được với mày," Phương Trì gật đầu, "Chăm chú bày chiêu thức vắt óc chỉ vì bắn pháo*, đoàng đoàng đoàng, còn kém vang lên nữa thôi, vui vẻ quá, tiền mừng tuổi Tết cũng thua sạch rồi đúng không."

*pháo: ra quân để người khác ù

Phương Huy hất dãy mạt chược, đứng phắt dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!