Chương 35: (Vô Đề)

Tôn Vấn Cừ giảng bài cho Phương Trì vẫn là như cũ, nói rất nghiêm túc, trật tự cũng rõ ràng, Phương Trì nghe cũng rất cẩn thận, cậu không muốn chốc nữa làm không được lại bị Tôn Vấn Cừ cười.

Giảng những bài chưa làm được xong, Tôn Vấn Cừ rất kiên nhẫn nhìn cậu làm tiếp bài ở trang sau, đụng tới bài không làm được sẽ giảng.

Nói thật, Phương Trì nhìn Tôn Vấn Cừ đang nghiêng đầu giảng bài cho cậu, nếu như thầy giáo cứ lên lớp như vậy, có lẽ cậu đã chẳng ngủ gà ngủ gật....

Chật vật xong được một đề, Phương Trì cảm thấy tinh thần thật sảng khoái.

"Rồi, cậu chơi một lúc đi," Tôn Vấn Cừ đứng lên, chậm rãi xoay người,

"Thắt lưng tôi cũng mỏi rồi, tôi phải nằm một lúc."

Cảm ơn anh.

Phương Trì nói.

Không có gì. Tôn Vấn Cừ nhìn cậu.

Phương Trì không nói gì, cũng nhìn hắn, qua mấy giây liền cùng Tôn Vấn Cừ cười, tuy không nói rõ được là làm sao, nhưng cảm thấy giữa cậu và Tôn Vấn Cừ nói câu cảm ơn, không có gì là chuyện rất buồn cười.

Tôn Vấn Cừ trở về phòng, đóng cửa lại, không biết là ngủ hay đang vẽ tiếp.

Lúc Phương Trì đi qua cửa phòng, cố nhịn lại ý nghĩ liếc mắt qua khe cửa, bước nhanh chạy xuống tầng.

Ba mẹ và ông bà đều đang bận bịu trong sân trong nhà bếp, thật ra, có vài món ăn đã chuẩn bị từ mấy ngày trước, mà Tết nhất chính là như vậy, như thể mãi mãi đều đang chuẩn bị đồ ăn, bận bịu trên trận địa nhà bếp từ hừng đông đến tối trời.

Những lúc thế này, Tiểu Tử sẽ vui vẻ nhất, ngồi xổm bên ngoài nhà bếp, chờ ăn đồ thừa sau khi nấu ăn xong.

Đi bộ đi.

Phương Trì đi qua, đá lên mông nó một cái.

Tiểu Tử đứng dậy, đi theo sau cậu ra khỏi sân.

Ra sân, đi về hướng cửa thôn mấy bước, Phương Trì liền dừng lại, lùi trở lại cổng, nhìn đôi câu đối.

"Xuân đáo tiền đường hoa tự cẩm Nhật lâm đình thượng nhân như rồng."

Vừa nhìn đã biết là chữ Tôn Vấn Cừ, nét chữ mạnh mẽ, thế nhưng xem nội dung lại không hiểu, chỉ có thể đoán được, chọn hai câu này hẳn là phong cách của Tôn Vấn Cừ.

Thế nào? Bà nội cầm trong tay con gà, vừa tóm vào đám lông tung tóe, vừa cùng cậu nhìn,

"Vốn là không có ý định viết câu này, là Thủy Cừ bảo câu này tương đối có ý thơ, bà với ông con nghĩ, mấy chục năm rồi, hai ta ý thơ một lần cũng được."

"Vốn là định viết cái gì?"

Phương Trì cười.

"Ông nội con nghĩ cái gì mà"Đại phú đại quý đại cát đại lợi

", câu sau thì không nghĩ ra được," Bà nội nở nụ cười,

"Thủy Cừ trôi chảy nghĩ thêm cho câu"Thêm phúc thêm thuận thêm tài thêm đinh.

Phương Trì ngây người, trong lòng không hiểu sao lại nhói lên.

*Đinh trong câu này nghĩa là con trai, ý là mong có thêm con cái thừa tự.

"Sau đó ông con bảo không hay, thơ mới hay, liền dùng thơ." Bà nội nói tiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!