Chương 34: (Vô Đề)

Không khí Tết trong chợ còn nồng đậm hơn trong thôn nhiều, đâu đâu cũng là một màu đỏ rực.

Mặc dù cảm thấy đi dạo chợ với ông bà nội đã rất chán rồi, thế nhưng đi dạo chợ với Tôn Vấn Cừ, không, đi chợ nhìn bát đĩa ấm chén xong, Phương Trì mới nhận ra, đi dạo chợ với ông bà nội còn rất có thứ để nói.

Tôn Vấn Cừ căn bản đâu có đi dạo, đi tới sạp hàng bán ấm liền đứng lại, cứ như vậy đứng bên cạnh nhìn, đứng một chốc, cảm thấy chân hơi khó chịu liền ngồi xuống xe kéo đồ ăn dừng ven đường của người ta.

Vừa ngồi xuống một cái, là ngồi gần một tiếng.

Đừng nói là Phương Trì, ngay cả Tiểu Tử cũng không chịu nổi, hừ hừ khịt khịt bên cạnh bày tỏ kháng nghị.

"Tôi đi mua một ít đồ uống," Phương Trì nói với Tôn Vấn Cừ, Ngay bên cạnh thôi.

Ừ, Tôn Vấn Cừ gật đầu,

"Cho tôi cốc cacao nóng đi."

Nằm mơ à? Phương Trì phất tay trước mặt hắn,

"Đây là thị trấn, có cốc sữa đậu nành nóng đã coi như theo kịp thời đại lắm rồi."

"Vậy thì sữa đậu nành nóng," Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu,

"Sữa bò nóng cũng được, có bánh trứng cuộn* là tốt nhất, thêm một phần..."

Phương Trì không để ý đến hắn nữa, dẫn Tiểu Tử xoay người bỏ đi.

Đồ ăn vặt trong chợ rất nhiều, đủ loại, nhất là phiên chợ cuối năm, đối với Phương Trì ngày nhỏ, quả thực chính là thiên đường, đến giờ thỉnh thoảng nằm mơ cũng có thể mơ thấy.

Có điều, đồ ăn... cậu ăn thì cũng không sao, cứ cảm thấy tình trạng vệ sinh thực phẩm của những thứ này, nếu rơi vào dạ dày của Tôn Vấn Cừ, ăn sẽ bị tiêu chảy.

Cậu đi vào một hàng bán bánh mì, mua một hộp sữa bò và một chai nước, còn mua thêm mấy cái bánh mì vừa nướng ra khỏi lò, hai cái cho Tiểu Tử, hai cái nữa cho Tôn Vấn Cừ.

"Tay nghề làm bánh mì trên trấn các cậu cũng khá thật đấy," Tôn Vấn Cừ một hộp sữa bò, một cái bánh mì, vừa ăn vừa nói,

"Tôi thích ăn bánh mì không nhân thế này."

"Tôi mua bừa thôi, cái này rẻ nhất, một đồng rưỡi được bốn cái." Phương Trì rất thành thật nói.

"Còn hai cái nữa đâu?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu.

Tiểu Tử ăn rồi. Phương Trì chỉ Tiểu Tử bên cạnh còn đang phe phẩy đuôi đòi ăn.

"Nó còn chưa cao đến đùi tôi, lại ăn bằng tôi?" Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng.

"Bởi vì nó chờ anh quá vất vả," Phương Trì nhìn đống bát đĩa ấm chén bên cạnh,

"Tôi muốn hỏi anh cái này, nhũng thứ đồ này anh còn phải xem bao lâu nữa?"

Gần xong rồi, Tôn Vấn Cừ liếm ngón tay, Có giấy không?

Không có, Phương Trì nhìn hắn,

"Tôi bình thường đều lau lên quần..."

Còn chưa nói xong, Tôn Vấn Cừ đã duỗi tay nắm lấy quần cậu lau,

"Cậu nhìn những thứ này không có ý nghĩ gì à?"

Không có ý nghĩ gì, Phương Trì cúi đầu phủi quần,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!