Tay Phương Trì hơi run nhẹ một cái, nhưng vẫn cầm lấy đuôi Tiểu Tử không buông, cũng không né tránh.
Chỉ là nghiêng đầu đi, nhìn chằm chằm Tôn Vấn Cừ, không nói gì.
Sao? Tôn Vấn Cừ cũng nhìn cậu.
... Không có gì. Phương Trì quay đầu trở lại, nhéo lông trên đuôi Tiểu Tử.
Muốn nói gì tôi à? Tôn Vấn Cừ hỏi.
Không. Phương Trì nói bằng giọng buồn bực.
Tôi hỏi cậu, Tôn Vấn Cừ cười, cũng đưa tay sờ nhẹ lên người Tiểu Tử,
"Cậu cảm thấy hôm nay tôi bị sái chân, là vì cậu để tôi chạy con đường bên này, phải không?"
Ừ, đúng là như thế.
Phương Trì nói.
Cho nên, Ngón tay Tôn Vấn Cừ vạch lên mu bàn tay,
"Cậu sẽ không tức giận?"
Cái... Phương Trì quay đầu, bởi vì lúc Tôn Vấn Cừ sờ chó có nhích về bên này, cho nên vừa quay đầu lại, khoảng cách giữa hai người hơi gần, cậu nhanh chóng cúi đầu, Giận cái gì?
Cậu nói xem.
Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.
Phương Trì im lặng, nhìn chằm chằm tay Tôn Vấn Cừ.
Lông Tiểu Tử thật là không đẹp, màu lông đậm hơn mấy con chó đất khác, mà cũng không phải màu nâu nhạt, lại thiên về xám, nhìn qua quê một cục, nhưng lại đặc biệt có thể làm nổi bật tay Tôn Vấn Cừ... rất đẹp.
Có lẽ, mấy thứ Tôn Vấn Cừ học từ nhỏ đến lớn đều liên quan đến tay, tay hắn gầy mà mạnh mẽ, đốt ngón tay không quá nổi rõ, mà cũng có đường nét rõ ràng, nhìn có vẻ rất linh hoạt.
Nói chung, chính là rất đẹp.
Nói thật, mới vừa nãy gẩy gẩy một cái, Phương Trì cũng không hề giận.
Ngược lại, còn cảm thấy ngón tay Tôn Vấn Cừ làm gì trông cũng rất đẹp, rất anh tuấn.
Không phải, Phương Trì hít mũi, đứng lên,
"Vốn là cũng không định giận."
Tôn Vấn Cừ mím miệng nhíu mày.
Đỡ hơn không? Phương Trì khom lưng, nhìn chân hắn.
Không biết, Tôn Vấn Cừ thử giật chân, lấy Hoàng tổng trong ngực ra bỏ lại vào mũ,
"Không cảm giác được, tôi bước hai bước thử xem."
Ừ. Phương Trì khom lưng, đưa tay ra kéo thắt lưng hắn, nhấc hắn dậy.
Tôn Vấn Cừ thử đi hai bước:
"Cũng tạm, không đau như mới vừa nãy, có hơi nhức."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!