Chương 32: (Vô Đề)

"Thích không?" Tôn Vấn Cừ một tay ôm mèo lên một tay kéo áo, "Nếu cậu thích thì bảo chú Lượng Tử mua cho cậu một bộ, bộ này của tôi là nó mua cho."

"Có hình thỏ...." Phương Trì mơ màng nói được nửa thì tỉnh lại, hai mắt trợn tròn, "Anh vào bằng cách nào?"

"Cậu cũng không khóa cửa," Tôn Vấn Cừ lùi về phía sau hai bước, dựa vào bàn học, "Tôi định gõ cửa, nhưng bà nội bảo tôi vào luôn đi, nên tôi vào thôi, không phục thì tìm bà."

"Tôi..." Phương Trì rất bất đắc dĩ mà ngồi dậy, dụi dụi mắt, "Anh xuống tầng chờ tôi một lúc đi, tôi xuống ngay đây."

Tôn Vấn Cừ cười, bưng Hoàng tổng như xách lồng chim đi tới cửa, đi hai bước lại dừng lại chỉ vào vai: "Đằng sau vai cậu bị thương, sao lại thế?"

"Hả?" Phương Trì sờ phía sau vai mình, hơi bội phục ánh mắt của Tôn Vấn Cừ, "Ngã, phía sau còn có vết thương nữa đây... Đừng nói với ông bà nội tôi đó, nói rồi bà nội tôi có thể khóc được ba ngày."

"Không nói," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Mau xuống dưới đi."

Sau khi Tôn Vấn Cừ ra ngoài, Phương Trì lại ngồi trên giường sững sờ hai phút mới từ từ lấy lại được tinh thần.

Mặc quần áo chỉnh tề đi xuống tầng, cậu nhìn thấy Tôn Vấn Cừ đang dẫn Tiểu Tử chậm rãi chạy vòng trong sân.

Gu thưởng thức của Mã Lượng khiến người ta một lời khó nói hết, có điều, Tôn Vấn Cừ mặc bộ quần áo thể thao hoạt hình to như vậy cũng không thấy khó coi, tương phản cũng chỉ bởi vì từ trước tới giờ chưa từng thấy hắn có tinh thần như vậy, cảm giác trông rất vừa mắt.

Phương Trì lấy ít nước nóng, ngồi xổm bên cạnh vòi nước trong sân đánh răng.

Tôn Vấn Cừ đang dẫn Tiểu Tử chạy, mà mỗi lần chạy qua sau lưng cậu, Tôn Vấn Cừ lại đột nhiên nhích về phía lưng cậu một chút, Tiểu Tử không có đường chạy sẽ theo quán tính mà nhảy qua lưng cậu.

Sau khi Tiểu Tử nhảy được ba lần, Phương Trì quay đầu lại: "Tôi đánh anh đấy."

"Ai, cậu đừng nói," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Tiểu Tử thông minh lắm, hôm nào tôi chạy bộ cũng dẫn nó theo, còn biết đi trước dò đường cho tôi nữa."

"Đương nhiên," Phương Trì nhổ bọt trong miệng ra, "Chó lên núi săn bắn mà, ông nội tôi dạy nó rồi."

Rửa mặt xong, Phương Trì và Tôn Vấn Cừ cùng nhau ra khỏi sân.

Chạy bộ vẫn là chạy sau thôn dễ hơn, kể cả không vào núi, cũng có thể chạy dọc theo bờ sông, đường đã được sửa lại, có thể thông thẳng đến một làng nữa, đều là mặt đường xi măng.

"Bình thường anh chạy thế nào?" Phương Trì hỏi một câu.

"Đầu tiên chạy dọc theo sông," Tôn Vấn Cừ nói, "Phía trước không phải có lối rẽ à, rồi từ đó rẽ vào núi, đi nửa vòng rồi ra.

"Ồ," Phương Trì suy nghĩ thử, "Vậy anh mỗi ngày chắc không chạy đủ mười phút đâu nhỉ."

Tôn Vấn Cừ cười vui vẻ: "Nói năng."

"Rẽ vào lối phía trước vào núi rồi vòng ra cũng chưa đến một cây số," Phương Trì thở dài, "Có mỗi khoảng cách ấy còn phải chạy à?"

"Thế cậu dẫn đường đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi bình thường cứ chạy như thế, ở trong núi lâu thêm, tôi còn sợ chạy xa lại lạc đường."

"Tôi dẫn anh chạy," Phương Trì nói, "Có phong cảnh đẹp, đường xá cũng tốt."

"Được," Tôn Vấn Cừ thò tay vào trong ngực, rồi giơ tay ra, "Bay đi nào Hoàng tổng"

Lúc Phương Trì nhìn rõ trong tay hắn là Hoàng tổng thì suýt nữa ngã một cái: "Anh có bị làm sao không đấy, còn mang theo con mèo đi chạy bộ, nó cũng có phải Tiểu Tử đâu."

"Nhưng vứt nó ở nhà thì chán lắm," Tôn Vấn Cừ xoay tay lại nhét Hoàng tổng vào trong mũ mình, "Cô quạnh."

Phương Trì nhìn Hoàng tổng vùi bên trong mũ chỉ lộ ra một cái đầu, trông còn rất bình tĩnh, cũng không biết còn có thể nói gì nữa, chỉ thở dài.

Tiểu Tử chạy ở phía trước rất vui vẻ, đến lúc lối rẽ Tôn Vấn Cừ thường rẽ vào thì dừng, quay đầu lại nhìn hai người bọn họ.

Phương Trì nghe tiếng hít thở Tôn Vấn Cừ, bình thường một người có thể chạy hay không, chạy mấy trăm mét, đều có thể nghe ra được, hơi thở của Tôn Vấn Cừ còn rất vững vàng, chắc là không có vấn đề gì, dù sao thì ngày nào cũng đến phòng tập thể hình ngắm đàn ông cởi trần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!