Ông bà nội làm một bàn đầy đồ ăn, ba nói rằng ăn không hết được, định chừa lại một ít đồ ăn đến mai hâm nóng lại ăn, bà nội không cho:
"Ăn không hết thì không hết, ăn không hết mai ăn không phải vẫn thế à!"
"Đó lại là đồ ăn thừa, chừa lại trước thì..." Ba còn chưa nói dứt lời đã bị ngắt lời.
"Thừa thì thừa, cháu trai tôi về ăn Tết, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, chỉ mỗi anh là dài dòng," Bà nội nói,
"Hai ngày sau còn nhiều hơn nữa đây, ăn Tết mà không thừa ít đồ ăn còn gọi là ăn Tết à."
Thừa, thừa.
Phương Trì nở nụ cười, vừa ăn vừa nói, Thì thừa.
Thừa thì thừa. Mẹ cười nói,
"Năm nào mà chẳng như vậy, với lại cũng có phải làm cho ba nó đâu, làm cho cháu trai lớn mà."
Đúng đấy.
Bà nội nói.
Phương Trì đã lâu lắm rồi không gặp ba mẹ, có hơi lúng túng không nói rõ được, cũng không nói chuyện nhiều, nếu như chỉ là cùng ông bà nội ăn cơm, cậu có thể vừa ăn vừa nói cả bữa, hiện giờ, có thêm ba mẹ ở đây, cậu cũng chỉ nghe là chính.
"Buôn bán trong cửa hàng vẫn tốt chứ?"
Ông nội hỏi.
Tàm tạm, Mẹ nói,
"Lần trước cái đơn hàng cô nó giới thiệu cho, kiếm được ít tiền, còn bảo lần này về phải cảm ơn cô nó cho đàng hoàng."
"Hai đứa cũng đừng có vất vả quá, cứ nghĩ chuyện kiếm tiền, tiền cũng không phải kiếm không xong," Bà nội nói.
"Tiền kiếm được thì vẫn cứ nên kiếm, Phương Trì lên đại học, rồi kết hôn, mua nhà, cái gì cũng phải cần tiền," Mẹ nói,
"Mấy cái này cũng phải tích góp mới có được."
"Tiền học phí con có rồi."
Phương Trì gặm đùi gà nói.
"Học phí đại học bao nhiêu," Bà nội chậc hai tiếng,
"Bà đoán con cũng không thi được vào trường gì tốt, chi bằng đến cửa hàng giúp một tay, còn bớt lo, sau đó tìm một cô gái nào tốt, lấy luôn, bà chờ được bế chắt đây rồi."
"Cháu nó tự có suy nghĩ của nó, cứ theo ý nó đi."
Mẹ cười.
Bà thấy... Bà nội còn đang định nói, ông nội ở bên cạnh đã đập bà một cái, bà không hài lòng nói, Làm sao!
"Bà không hiểu, quen bạn gái trong trường đại học mới có tiếng nói chung." Ông nội nói.
"Tốn nhiều tiền như thế tìm một người bạn gái?" Bà nội nói.
"Chung tiếng nói thì cuộc sống mới tốt được." Ông nội nói rất nghiêm túc.
"Vậy không phải là tôi còn phải chờ mấy năm nữa à." Bà nội thở dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!