Chương 29: (Vô Đề)

Con trai mày? Mã Lượng hơi do dự, cầm điện thoại Tôn Vấn Cừ qua,

"Phương, Phương, Phương... đệch, mày đã không biết xấu hổ mà hôn, hôn nụ hoa còn có thể để, để ý đến mày?"

"Nhất định phải để ý đến tao."

Tôn Vấn Cừ cười.

Nói, nói thế nào? Mã Lượng không ấn số, nhìn hắn,

"Mày vừa, vừa ý thằng nhóc kia đấy à."

"Gì mà vừa ý với không vừa ý, nhỏ tuổi quá," Tôn Vấn Cừ tựa vào lưng ghế chậc mấy tiếng,

"Tao cảm thấy cậu ta cũng là, nên ngứa miệng đùa mấy câu, cậu ta bảo cậu ta không phải, vậy thì không đùa nữa."

"Rút cuộc là phải, hay không phải?"

Mã Lượng hỏi.

"Cậu ta bảo không phải thì là không phải." Tôn Vấn Cừ cười.

"Thế nhất, nhất định là," Mã Lượng cũng cười,

"Nói không chừng là có ý, ý với mày."

Khó nói, Tôn Vấn Cừ suy nghĩ,

"Thằng nhóc này là kiểu người rất dễ có cảm giác tội lỗi..... cũng không đúng lắm, chính là... mày hiểu ý tao không?"

Không hiểu.

Mã Lượng nói.

"Là trước khi cậu ta trả tao hết mười vạn kia," Tôn Vấn Cừ nói,

"Tao có làm gì nói gì, chỉ cần không quá đáng, cậu ta đều sẽ nhịn, vì cậu ta đang mượn tao tiền."

À, Mã Lượng lướt qua điện thoại,

"Vậy gọi cậu, cậu ta đến đây?"

Thôi, Tôn Vấn Cừ đè tay Mã Lượng lại,

"Cuối kỳ rồi, sắp thi, cũng đừng dày vò cậu ta nữa, gọi dịch vụ lái hộ đi."

Ừ, Mã Lượng gọi điện thoại cho một người lái hộ rất quen tới,

"Mày tìm, tìm được nhà chưa?"

Còn chưa tìm đây, Tôn Vấn Cừ chậm rãi xoay người, Không vội.

Cũng đúng, Mã Lượng gật đầu,

"Đến lúc ngủ gầm cầu mới, mới cần vội."

Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại cười vui vẻ nửa ngày.

Vội không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!