Điện thoại Tôn Vấn Cừ đang reo, reo rất nhiều lần, hắn đều không cầm lấy điện thoại lên nhìn lần nào.
Mã Lượng ở ngoài cửa liếc mắt nhìn, không đi vào.
Tuy đây là phòng làm việc của gã, nhưng hiện giờ lại là của Tôn Vấn Cừ, Tôn Vấn Cừ đã ngồi ở đây một buổi trưa, thêm nửa buổi tối, cơm cũng chưa ăn.
Tôn Vấn Cừ là một người mà hầu hết thời gian, kể cả lúc ngủ cũng luôn được chăng hay chớ, có điều cho dù hắn vừa chán vừa ghét mấy cái kỹ năng từ nhỏ đã gắn như hình với bóng này, thế nhưng đến lúc thực sự bắt tay vào làm, sẽ tạo cho người khác cảm giác hắn yêu những thứ này đến mức có chìm xuống đáy sông cũng không di chuyển đứng lên được.
Mã Lượng cảm thấy, dùng "say mê" hay "chìm đắm" đều không thích hợp, cũng chẳng có cách nào để hình dung.
Mãi cho đến gần mười giờ, Tôn Vấn Cừ mới thả bút xuống, ra khỏi phòng làm việc.
"Ăn gì đó đi," Hồ Viện Viện lập tức đứng lên, "Chị đi hấp cho cậu."
"Em muốn ăn mì, chị dâu nấu cho em bát mì là được." Tôn Vấn Cừ nhìn thử điện thoại di động, cái điện thoại di động này là mới đổi, dùng còn chưa quen tay, hất nửa buổi mới mở ra được, trong mấy cuộc bị nhỡ có hai cuộc là của Phương Trì, "Cái lạp xườn em mang cho hai người, bỏ vào một ít."
"Được." Hồ Viện Viện đi vào nhà bếp.
"Không, không lỡ việc chứ?" Mã Lượng hỏi, "Điện thoại kêu nửa, nửa ngày rồi."
"Tao có việc gì mà lỡ được." Tôn Vấn Cừ ném điện thoại, ngồi xuống cạnh Mã Lượng, "Chốc nữa tao lái xe đi về thôi, buồn ngủ chết đi được rồi."
"Tao đưa mày về." Mã Lượng nói.
"Không cần," Tôn Vấn Cừ ngáp một cái, "Ngày mai tao ra ngoài chơi, xe tao cầm."
"Ừ," Mã Lượng vỗ vai hắn, "Tao bảo mày dùng máy tính vẽ, vẽ tốt hơn bao nhiêu, còn phải dùng tay vẽ."
"Không biết dùng." Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại, Mã Lượng vừa định nói hắn liền bồi thêm một câu: "Đừng bảo học, tao không muốn học."
Mã Lượng nở nụ cười nửa buổi.
Nếu như không tính giảng bài cho Phương Trì, Tôn Vấn Cừ đã rất nhiều năm rồi không đàng hoàng làm việc gì, trước lúc ăn còn tạm được, chỉ thấy có hơi mệt, ăn xong bát mì Hồ Viện Viện nấu, uể oải trong thân thể hắn như là bị kích thích mà bùng nổ.
Có lẽ là mì lạp xườn ăn quá ngon, nếu như là bạn học Phương Trì làm sẽ ngon hơn... Không, thật ra thì tay nghề của Hồ Viện Viện tốt hơn Phương Trì nhiều.
Tôn Vấn Cừ lại ngáp một cái, đường phía trước cũng trở nên mờ mịt, hắn dụi mắt, mở nhạc trong xe lên, mở tiếng rất to.
Một tiếng động lớn đập đến mức tim cũng nhảy lên tận cổ, làm hắn tức khắc tỉnh táo lại.
"Hey you! Wake up!" Hắn hắng cổ họng, cũng gào lên, ngón tay gõ lên vô lăng.
"Hey you! Wake up! In..."
"Hey you! Rise up!..."
Tôn Vấn Cừ nghe rất sảng khoái, còn ư hừ theo.
Xe quẹo, phía trước là trường học của Phương Trì, hắn chậc một tiếng, nhớ lại vẻ mặt Phương Trì nhìn thấy hắn ngày hôm đó, còn có cậu học sinh chú ý tới mình vượt xa khỏi mức người xa lạ nên có, đứng bên cạnh Phương Trì.
Không phải.
Tôi không phải.
Tôn Vấn Cừ chậc hai tiếng.
Không phải thì không phải.
Trường học đã đến giờ tự học buổi tối, trên đường đều là học sinh đang đeo cặp, Tôn Vấn Cừ liếc nhìn, định nếu thấy Phương Trì thì chở cậu một đoạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!