Chương 27: (Vô Đề)

Mã Lượng đứng bên cửa sổ, vừa hút thuốc vừa nhìn hắn:

"Mày có phải đã làm gì, gì không chịu nổi... có phải là cưỡng, cưỡng ép..."

Tao cưỡng ai?

Tôn Vấn Cừ xuống giường, rót cho mình một cốc sữa, Phương Trì?

Mã Lượng nhìn hắn chằm chằm một lúc,

"Không, không thể, mày đánh, đánh không lại cậu ta."

"Có đánh lại thì tao cũng không thể cưỡng ép người ta chứ," Tôn Vấn Cừ cầm cốc,

"Tao là người như thế à, đùa giỡn lưu manh học sinh cấp ba?"

"Tốt nghiệp rồi là, là đùa được," Mã Lượng gật đầu, dập tắt thuốc,

"Thế mày làm, làm gì?"

Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn gã, hắng giọng một cái, dùng giọng không cao mà nói một câu: Hôn một cái.

Cái gì? Mã Lượng quay phắt đầu lại, cứ thế sặc một cái, ho khan nửa ngày vẫn chưa ngừng được.

Tôn Vấn Cừ đi ra khỏi phòng ngủ, đổ người ra ghế sofa, chân gác lên bàn uống nước: Đến mức đấy cơ à.

Mày, một ông chú, Mã Lượng đi theo ra ngoài, chỉ vào hắn,

"Sao lại không, không biết xấu hổ như thế, thế."

Cút, ai ông chú.

Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng.

"Đó chính là không.... biết xấu hổ." Mã Lượng nói.

"Tao cảm thấy cậu ta là thế, nhưng cậu ta bảo không phải... thôi đừng nhắc chuyện này nữa," Tôn Vấn Cừ phất tay,

"Mày còn dặn dò gì nữa không?"

Ngày mai, Mã Lượng nói,

"Đến chỗ tao một, một chuyến."

Tôn Vấn Cừ không nói gì.

"Không phải bảo mày làm, làm gốm," Mã Lượng ngồi xuống cạnh hắn,

"Thế cũng không cần, cần tao chạy, đến đây một chuyến."

Chuyện gì?

Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Cũng có liên, liên quan đến đồ gốm," Mã Lượng liếc mắt nhìn hắn,

"Đến giúp khách... hàng, của tao, mày thiết kế hộ."

"Mày đang bẫy tao đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!