Ngày hôm nay, Phương Trì làm bài rất có hiệu quả, tuy rằng làm vẫn khá trúc trắc, nhưng nếu là ở trường, cậu có thể sẽ làm được hai bài rồi dừng lại nói chuyện một lát, nếu không thì lại gục xuống một lát, nếu như ở nhà, vậy thì càng tệ hơn, chơi với mèo, nấu mì, sờ đông sờ tây hết luôn một buổi tối.
Hoàn cảnh không quen thuộc có vẻ lại làm người ta chuyên tâm hơn, đã vậy, loại người rảnh rỗi, không làm việc đàng hoàng, thích dày vò người khác như Tôn Vấn Cừ thế mà không hề vào dày vò cậu, đúng là bất ngờ.
Cậu để lại mấy bài không biết làm, đầu tiên làm hết một lượt những bài có thể làm đã, nếu như thật sự phải hỏi Tôn Vấn Cừ, cũng không cần hỏi liên tục, một lần giải quyết hết luôn.
Trong phòng làm việc không có đồng hồ, điện thoại cậu để ngoài phòng khách cũng không mang vào, úp sấp trên bàn bao lâu rồi cũng không đong đếm được, cảm giác mình còn rất tập trung.
Không biết đã bao lâu, cửa phòng làm việc bị gõ nhẹ hai cái, Tôn Vấn Cừ hé cửa ra một khe nhỏ:
"Một tiếng rồi, nghỉ ngơi mười phút đi."
Mới một tiếng?
Phương Trì có hơi kinh ngạc, lâu như vậy mà mới có hơn một tiếng?
Thế nhưng, Tôn Vấn Cừ còn có thể nhắc cậu nghỉ ngơi, khiến cậu thấy rất là sao đó, chỉ là còn chưa đợi cậu đứng lên, Tôn Vấn Cừ đã nói một câu: Ngồi lâu mông to.
...À. Phương Trì đột nhiên chẳng muốn động đậy nữa, người này quả nhiên không thể nào có trạng thái bình thường được.
Tôi mua socola rồi, Tôn Vấn Cừ nói, Cậu đun một ít đi?
Phương Trì đi tới cửa phòng làm việc, vừa nghe thấy câu này liền dừng lại:
"Anh không phải bảo tôi nghỉ ngơi à."
"Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi cũng chia ra nghỉ ngơi tích cực với nghỉ ngơi tiêu cực mà," Tôn Vấn Cừ cười, đổ người xuống ghế sofa,
"Nấu cacao nóng coi là nghỉ ngơi tích cực."
"Thế thì như anh là nghỉ ngơi tiêu cực đúng không, sao anh không tích cực lên một chút đi?" Phương Trì nói.
"Có thể học cái tốt của người khác được không."
Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng.
"Anh ngày nào cũng làm ổ trên ghế sofa như cái chậu cảnh," Phương Trì đi vào nhà bếp, mặc dù bữa tối đã ăn không ít, nhưng bây giờ Tôn Vấn Cừ nhắc tới socola, cậu lại hơi đói bụng thật,
"Mông anh chắc cũng phải đến 20 cân rồi."
Tôn Vấn cừ vừa nghe vừa cười vui vẻ, nở nụ cười nửa ngày:
"Không biết, hay là cậu nhìn thử xem?"
Phương Trì đóng cửa nhà bếp lại.
Lúc làm xong cacao, người bên bất động sản tới sửa cửa sổ, thay cửa sổ rất nhanh, nhưng Phương Trì có hơi căng thẳng, đứng cạnh cửa sổ nhìn, chỉ sợ người ta lại hỏi tại sao cái cửa sổ này trước khi trộm vào đã bị gỡ ra.
Tôn Vấn Cừ thì ngược lại, rất thành thật ngồi trong phòng uống cacao, còn chẳng nhìn về hướng này, lúc người thợ lắp cửa xong hỏi hắn tiền, hắn cũng không hỏi bao nhiêu đã đưa tiền.
"Tấm lòng anh cũng rộng thật."
Phương Trì nói.
Rộng rãi lắm, Tôn Vấn Cừ xem tivi,
"Hoan nghênh cậu đến thăm thảo nguyên."
"Để tôi quét kính vỡ đi." Phương Trì chuyển bức bình phong về lại phòng làm việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!