Chương 2: (Vô Đề)

Tuy Mã Lượng nói câu này cực rõ, hơn nữa khúc quan trọng cũng không lắp bắp gì, nhưng Tôn Vấn Cừ vẫn cảm thấy mình nghe nhầm rồi.

Cái gì? Hắn nhìn người phụ nữ trước mặt rồi hỏi một câu, có hơi lạc giọng,

"Chị gái à, chị nhầm người rồi phải không?"

Nói xong hắn lại liếc mắt nhìn thằng nhóc phía sau, cao sắp bằng hắn đến nơi rồi, con trai?

Tôn Vấn Cừ, người phụ nữ gỡ kính râm xuống, bước hai bước về phía trước, không đợi Tôn Vấn Cừ lùi lại, mặt cô nàng đã ở ngay trước mặt,

"Trí nhớ của anh đúng là có chọn lọc."

Trong nháy mắt Tôn Vấn Cừ cau mày lùi về phía sau, đột nhiên nhớ ra người phụ nữ này là ai.

Quá bất ngờ, còn có hơi khiếp sợ, đây thật sự không phải khái niệm

"Mới có bao năm không gặp", có mà đã từ biệt được cả chục năm rồi.

Nhớ lại năm đó, hắn vẫn còn là một thiếu niên xanh non mơn mởn...

Phương Ảnh? Hắn xoa mũi, nước hoa phả vào mặt làm hắn có hơi muốn hắt xì.

Người phụ nữ cười, giơ tay cho hắn một tràng pháo tay:

"Lâu rồi không gặp đó."

Mã Lượng sau khi được Tôn Vấn Cừ nhắc cũng nhớ ra được đây là ai, so với khiếp sợ của Tôn Vấn Cừ, khiếp sợ của gã lại trực tiếp thể hiện trên ngôn ngữ:

"Phương... Phương, Phương, Phương... Thôi bỏ đi."

Phương Ảnh đeo kính vào một lần nữa, nhìn Tôn Vấn Cừ:

"Nghe nói anh mấy hôm nay sắp về nhà được rồi, nên em nghĩ, theo tính tình của anh, thêm một giây chắc cũng không chờ được, không ngờ em đoán cũng đúng thật."

Hiểu anh thật đấy, Tôn Vấn Cừ nói,

"Tìm anh có chuyện gì."

Nói gì vậy, Phương Ảnh cười như không cười mà nhìn hắn,

"Không có việc gì thì không tìm anh được à?"

Em... Tôn Vấn Cừ còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.

"Có điều, thật sự có việc." Phương Ảnh nói.

Vậy em mau nói đi, Tôn Vấn Cừ định xem giờ, đưa tay lên mới nhớ ra không cầm theo đồng hồ về, đành phải lấy điện thoại ra nhìn,

"Anh còn có việc, đang vội ăn cơm đây."

Vậy vừa khéo, Giọng Phương Ảnh lạnh đi,

"Vừa khéo vừa ăn vừa nói."

"Rốt cuộc là em có việc gì?" Tôn Vấn Cừ thò tay vào túi quần, hơi không kiên nhẫn nhìn cô.

Nói thật, giữa hắn và Phương Ảnh không thể còn chuyện gì nữa, nếu thật sự có gì, theo tính tình của Phương Ảnh, đã bao nhiêu năm rồi, không thể tới giờ mới tìm đến.

Mà từ trong giọng điệu của Phương Ảnh, hắn còn cảm thấy được một tia lai giả bất thiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!