Chương 13: (Vô Đề)

Phương Trì bình thường sẽ không nói chuyện của bản thân với người không quen lắm, vốn thuộc về kiểu người cứ thấy người không quen là không biết nói chuyện thế nào, hơn nữa cuộc sống một mình mấy năm nay đã khiến cậu cẩn thận hơn.

Có điều, Tôn Vấn Cừ hỏi, cậu vẫn nói một câu đơn giản: Leo núi.

Leo núi? Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, vẻ mặt không thể nói rõ là giật mình hay nghi ngờ.

Đúng, Phương Trì cảm thấy phản ứng của Tôn Vấn Cừ có hơi kỳ quái, vì thế lại nói thêm một câu,

"Chính là buộc dây thừng rồi leo trên vách đá..."

"Tôi biết leo núi là thế nào."

Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.

À. Phương Trì đáp một tiếng.

Luyện ở chỗ nào? Tôn Vấn Cừ lại hỏi.

"Là... ở một câu lạc bộ." Phương Trì nói.

Tôn Vấn Cừ có lẽ nhận ra được cậu không muốn nhiều lời, không hỏi tiếp nữa, cúi đầu tiếp tục ăn mì:

"Nhiều thật, tôi không ăn hết, chốc nữa cho mèo ăn đi."

Cho mèo ăn?

Phương Trì ngẩn người.

"Mèo hoang trong khu." Tôn Vấn Cừ chỉ ra ngoài cửa sổ,

"Ngay con đường ngoài cổng kia đã có năm sáu con, vợ con nặng nợ."

"Thức ăn cho mèo của anh," Phương Trì suy nghĩ,

"Cũng là mua cho mèo ăn à?"

"Không thì mua cho tôi ăn à." Tôn Vấn Cừ nói.

"Tự ăn cũng không có gì mà," Phương Trì nói,

"Tôi thấy ăn cũng ngon."

Tôn Vấn Cừ đặt đũa xuống nhìn cậu: Cậu ăn rồi à?

"Không nghiêm túc ăn," Phương Trì đứng lên đi tới tủ bên cạnh, lấy ra túi thức ăn cho mèo của Tôn Vấn Cừ,

"Lúc Hoàng tổng không muốn ăn, tôi liền nếm thử mấy viên, cảm thấy cũng được."

"Nó chịu ăn cái của tôi," Tôn Vấn Cừ nhịn cười,

"Cậu có muốn nếm thử xem khác nhau ở đâu không."

Phương Trì không nói gì, thò tay vào trong túi lấy một viên ra bỏ vào miệng.

Ôi, Tôn Vấn Cừ quay đầu đi, Cậu bị ngốc đấy à.

"Tôi ăn thấy mùi vị cũng không khác lắm," Phương Trì nhìn túi,

"Cái này của anh có lẽ là cao cấp hơn một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!