Phương Trì nửa tha nửa tóm mà lôi Trương Kiện ra ngoài hành lang, Trương Kiện giãy dụa rất ghê, trong miệng còn kêu gào gì đó không rõ.
Tuy nói cái tên Trương Kiện này ngày thường cũng chẳng có quan hệ tốt đẹp gì với người cùng lớp, nhưng một đứa lớp khác như Phương Trì lao vào thẳng phòng học xách người ra, đặt vào tình huống lớp nào cũng sẽ có mấy đứa ra mặt hộ,
Cậu mới vừa kéo Trương Kiện ra ngoài, mấy người trong phòng học cũng đi ra theo, nhìn bộ dạng là định giúp, cho nên Phương Trì không hề do dự, buông nhẹ tay ra, không chờ cho Trương Kiện đứng vững, cứ thế đá một cú lên bụng nó.
Không dùng nhiều sức, mà loại gà rù như Trương Kiện vẫn lập tức bị đạp ngã lên người mấy đứa đứng sau, Phương Trì lại tiếp tục tung một đấm qua, rơi vào trên mặt gã.
Một đấm này dùng sức rất mạnh, so với cú đấm cho Tôn Vấn Cừ thì nặng hơn nhiều, Trương Kiện vốn đang dựa vào người khác chưa kịp đứng lên liền lập tức kêu au áu, lung ta lung tung mà định tránh đi, giọng cao hơn lúc nãy đến tám độ.
"Có bản lĩnh thì động thủ, không bản lĩnh thì ngậm miệng vào," Phương Trì chỉ Trương Kiện,
"Còn để tao nghe được một lần, cho mày phế luôn không cần một phút."
Nói xong, cậu quay người liền đi trở về, ngay lúc người lớp sáu đã thoát thân ra khỏi hỗn loạn chạy tới được, người trong lớp bọn họ đã chạy tới hành lang xem trò vui.
"Tao đệch, đánh đứa nào!"
Hứa Chu là đứa đầu tiên chạy tới, rất hào hứng mà hỏi một câu, thằng nhóc này chỉ sợ thiên hạ không loạn, nguyện vọng lớn nhất là được ầm ĩ với lớp sáu một trận.
Không ai.
Phương Trì nói một câu rồi cứ thế đi tiếp về phía trước.
Cậu cũng không muốn đánh nhau, đặc biệt là không muốn đánh nhau với mấy người liền, ít nhất là hiện giờ không muốn.
Cho nên cậu mới chọn cách đánh xong rồi rút này, chờ người lớp sáu phản ứng được, cậu đã trở lại trong phạm vi bảo hộ của một đám người đang hào hứng.
Sau cũng chẳng còn việc gì để bận tâm nữa, nghe ầm ầm như nhạc dạo chuẩn bị đánh nhau, nhưng trên hành lang, học sinh hai lớp đụng phải nhau cũng chỉ coi như là chửi nhau mấy câu, quá nhiều người, quần chúng vây xem hòa cùng mục tiêu thành một khối, không đánh được.
Còn việc ngày mai liệu có người đến tìm phiền phức hay không, có thể qua một đêm còn mất công mất sức chạy tới thay mặt Trương Kiện tìm cậu đánh nhau, lớp sáu có lẽ là không có ai.
Lúc rời trường học, Phương Trì định gọi điện thoại cho Tôn Vấn Cừ, hỏi tình hình Hoàng tổng, mà ngẫm lại liền không gọi, nhìn ra được Tôn Vấn Cừ rất thích mèo, Hoàng tổng có vẻ cũng vừa lòng hắn, có lẽ sẽ chẳng có vấn đề gì.
Chỉ là cứ thấy Hoàng tổng nhìn thấy Tôn Vấn Cừ liền từ bá đạo tổng tài vung móng vuốt hất thức ăn cho mèo trở thành con mèo ẽo uột cọ cọ lông meo meo, cậu lại cảm thấy bực bội.
Phương Trì!
Có người ở phía sau gọi cậu một tiếng, là Lương Tiểu Đào.
Phương Trì dừng lại, Lương Tiểu Đào lái xe điện lao tới:
"Êi, đi nhanh thế, tao đến xem náo nhiệt vừa nghiêng đầu cái đã chẳng thấy mặt mũi mày đâu nữa."
Làm sao?
Phương Trì hỏi.
"Mời mày ăn súp thập cẩm cay*." Lương Tiểu Đào cười nói.
Không muốn ăn. Phương Trì nói, cùng cô nàng đi bộ về phía trước.
Nhà Lương Tiểu Đào cùng hướng nhà cậu, có lúc cậu không muốn đi bộ sẽ bảo Lương Tiểu Đào chở cậu một đoạn, có điều hôm nay cậu chỉ muốn đi bộ một lúc.
Ê, Lương Tiểu Đào dùng tay đụng vào cậu,
"Đánh Trương Kiện là vì chuyện này đúng không?"
Chuyện gì. Phương Trì nhìn cô nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!