Chương 7: Tây Sơn Kiếm Viên

Tần Vân đi đến cửa phủ thì đã nhìn thấy một nam tử râu ria hói đầu dắt ngựa đứng chờ ở cửa chính.

- Vân ca.

Nam tử râu ria hói đầu kia lập tức tươi cười, giọng rất lớn, kích động quát to.

Tần Vân trừng mắt nhìn kỹ, hói đầu, chòm râu dài, chỉ có ngũ quan khuôn mặt là còn có thể nhận ra được:

- Ngươi là Tiểu Ba Ba?

Làm sao có thể được chứ, tên tiểu tử tuấn tú đẹp trai hay ngượng ngùng kia đâu, sao bây giờ lại biến thành một đại hán thô lỗ rồi?

Điền Ba chính là một trong những bằng hữu tốt nhất của hắn thời thiếu niên, so với mình còn nhỏ hơn một tuổi.

Thời thiếu niên, Điền Ba tuấn tú trắng nõn, còn rất thẹn thùng.

Hôm nay lại hói đầu? Chòm râu dài? Cường tráng?

- Vân ca, sao ca có thể nói ta như vậy chứ?

Nam tử râu ria hói đầu Điền Ba kia lập tức nói:

- Như vậy cũng quá đả thương người rồi đó, làm ta rất đau lòng!

- Đừng giả bộ.

Tần Vân trêu ghẹo nói.

Điền Ba cười hắc hắc.

Hai người hung hăng ôm nhau.

- Vân ca, đã lâu không gặp!

Điền Ba nói.

- Đúng là đã lâu không gặp.

Tần Vân buông hảo huynh đệ của hắn ra, lập tức cười nói:

- Chỉ là, Tiểu Ba Ba, bộ dạng của ngươi biến hóa quá lớn, không nhìn kỹ thì ta cũng không nhận ra được ngươi.

- Ta làm sao biết được, năm mười tám tuổi thì tóc của ta đã bắt đầu không ngừng rụng, làm cách gì cũng vô dụng.

Điền Ba bất đắc dĩ sờ lên đầu:

- Không có biện pháp, phụ thân ta hói đầu, tổ phụ ta cũng hói đầu, vì vậy ta cũng như vậy. Hơn nữa, trừ hói đầu ra thì râu ria còn sinh trưởng rất tốt, chỉ là trông rất khí phách.

- Khí phách khí phách.

Tần Vân nở nụ cười.

Các bằng hữu trước đây đều trưởng thành rồi!

- Ca cũng thế, trở về cũng không nói cho ta một chút tin tức gì cả. Cũng may từ bên trong Lục Phiến Môn truyền ra tin tức ca đã trở về.

Tây Sơn Kiếm Viên Vô Phong công tử đã triệu tập nhân thủ khắp nơi, giữa trưa hôm nay sẽ mở tiệc tẩy trần cho ca ca.

Điền Ba cười nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!