Chương 17: Quận trưởng tới chơi

Ngày xuân, ánh mặt trời vừa lên.

Tần Vân nằm ở trên mặt ghế, thưởng thức trà.

"Tiểu Sương hôm nay danh khí lên cao, đã vào mười hạng đầu trong đợt tuyển hoa khôi lần này, bảy ngày sau sẽ cùng chín vị danh kỹ khác lên thuyền hoa, chính thức tiến hành lần tranh giành hoa khôi cuối cùng rồi." Tần Vân khẽ lắc đầu, "Chỉ là danh tiếng của nàng không có đủ thời gian để chậm rãi truyền ra, người chính thức truy cầu nàng đấy, sợ còn không bằng Thanh Thu tiên tử cùng Hương Y cô nương.

Muốn vào ba thứ hạng đầu có chút khó khăn, đoạt được hoa khôi càng khó."

Bảy ngày về sau, mới thật sự là tranh giành hoa khôi.

Đến lúc đó mười vị danh kỹ sẽ ở trên thuyền hoa ganh đua sắc đẹp, thi triển thủ đoạn, người vây xem sẽ đông nghìn nghịt, đến lúc đó sẽ quyết định ra ba thứ hạng đầu, cùng với hoa khôi cuối cùng. Đó là một việc trọng đại trong Quảng Lăng quận!

"Tinh Văn Cương có được từ lần trước đều đã luyện hóa, nguyên bản ta cũng mang một ít tài liệu nhưng cũng không chống đỡ được mấy ngày rồi!" Tần Vân thầm nghĩ, "Xem ra phải trắng trợn mua sắm, tu luyện bổn mạng phi kiếm, cũng là một ngày cũng không thể ngừng, đợi đến khi bổn mạng phi kiếm luyện thành, thực lực của ta cũng có thể phóng đại."

"Hử ?"

Mặt đất truyền đến chấn động rất nhỏ, người bình thường cảm ứng không được, nhưng Tần Vân cảm ứng vô cùng nhạy cảm, sắc mặt không khỏi biến hóa: "Thật nhiều người, đang đi tới Tần phủ ta?"

******

Trên đường.

"Là Quận trưởng đại nhân."

"Mau tránh ra, mau tránh ra."

"Tránh xa chút."

Bất kể là bình dân dân chúng, du côn lưu manh, hay là phú thương thân hào, thậm chí đệ tử hào phú đại tộc, ai cũng nhanh chóng tránh né, không dám đắc tội chút nào.

Tại Quảng Lăng quận, Quận trưởng đại nhân chính là trời! Tuyệt đối là thổ hoàng đế!

Một cỗ xe ngựa hào hoa xa xỉ được hai con tuấn mã kéo đang chậm rãi mà đi, chung quanh lại có thêm nhóm lớn thân vệ mặc giáp, mỗi thân vệ đều có uy thế phi phàm. Coi như là lão Yêu Chử Dung dám can đảm xông tới thân vệ quân của Quận trưởng đại nhân, cũng chỉ có một kết quả — bị xé thành phấn vụn!

"Quận trưởng đại nhân đi đâu a?"

"Chung quanh cũng chỉ một nhà Tần phủ coi như rất cao minh, nhưng trước đây Quận trưởng đại nhân cũng chưa bao giờ tới Tần phủ a."

"Ngươi đây không biết rồi, Tần phủ Nhị công tử 'Tần Vân' chính là thần tiên trong người phàm đó, Quận trưởng đại nhân tới nơi này, chắc là bởi vì vị Tần gia Nhị công tử này."

"Gõ mở Tiên Môn thì sao, Quận trưởng đại nhân, thủ hộ một phương mấy trăm vạn con dân, người tu tiên bình thường đối mặt Quận trưởng đại nhân cũng không dám lỗ mãng chút nào."

Các nơi đều nhỏ giọng nghị luận...

Cửa Tần phủ.

Tần Liệt Hổ, phu nhân Thường Lan, Đại công tử Tần An, Nhị công tử Tần Vân đang chờ đợi.

Phu nhân Thường Lan nghi hoặc dò hỏi: "Liệt Hổ, chúng ta đến Quảng Lăng quận thành đã nhiều năm như vậy, Quận trưởng đại nhân cho tới bây giờ cũng chưa từng tới nhà của chúng ta lần nào, coi như là muốn gặp ngươi, cũng trực tiếp phái người triệu kiến đi, sao lại đích thân tới đây ?"

"Chỉ sợ không phải tới gặp ta, mà là tới gặp con của chúng ta đấy." Tần Liệt Hổ cũng hạ giọng nói ra.

"Gặp Vân nhi?" Thường Lan liền nói, "Vân nhi vừa trở về, hắn tới gặp Vân nhi làm gì ?"

Tần Liệt Hổ liền nói: "Ta đây nào biết? Bất quá Vân nhi năm nay mới hai mươi mốt, gõ mở Tiên Môn cũng không mấy năm, theo lý hắn đường đường là Quận trưởng một phương cũng không cần coi trọng Vân nhi như thế. Nhưng nếu như đã đến, sợ là có chỗ cầu cạnh a. Vân nhi, lấy thân phận của hắn, nếu thật sự có việc mời ngươi, nhất định không phải là sự tình đơn giản, không thể dễ dàng đáp ứng.

Cần phải cực kỳ thận trọng."

"Hài nhi minh bạch." Tần Vân gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!